Lạc Thanh Chu yên lặng lắng nghe, không nói gì.
Xe ngựa lên cầu đá.
Xuyên qua sông hộ thành rồi vào cổng thành.
Nguyệt Vũ nhìn hắn thật sâu, nhẹ giọng nói:
- Lạc công tử, ngươi... Ngươi cảm thấy thế nào về Nguyệt Vũ?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Rất tốt.
Nguyệt Vũ cười nói:
- Tốt chỗ nào?
Lạc Thanh Chu nói:
- Bề ngoài, tính cách, đều rất tốt.
Ánh mắt Nguyệt Vũ chuyển động, nhẹ giọng nói:
- Nguyệt Vũ cảm thấy, công tử cũng rất tốt. Thật ra trước đó, Nguyệt Vũ đối với công tử đã...
Lạc Thanh Chu chuyển đề tài:
- Thái Vương thật sự đã bại sao?
Thần sắc Nguyệt Vũ tối sầm, nhẹ giọng nói:
- Ừm, đại quân tan tác, nhưng vẫn còn có một ít binh lực. Uất Trì tướng quân và Nguyệt Ảnh đang chỉ huy quân đội truy kích, thuận tiện đi biên cảnh chống Yêu tộc luôn.
Lạc Thanh Chu nói.
- Các chư hầu khác đâu?
Nguyệt Vũ nhìn hắn nói:
- Bệ hạ dùng mưu kế của công tử, lấy ít đánh nhiều, dễ dàng đánh bại liên quân chư hầu bảy nước cùng quân đội Thái Vương. Các chư hầu khác đều tâm phụ khẩu phục, lập tức tỏ vẻ đồng ý thần phục. Lúc trước những chư hầu và tướng quân còn đang chần chừ kia cũng đều thần phục.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:
- Nhưng để thiên hạ hoàn toàn yên ổn, còn cần một chút thời gian. Những chư hầu kia có lẽ chỉ tạm thời thần phục ngoài miệng, bệ hạ nếu muốn ngồi vững ngôi vị hoàng đế, còn cần từ từ thu hồi quân quyền của bọn họ...
Nguyệt Vũ nhìn hắn nói:
- Có công tử ở đây, bệ hạ nhất định sẽ bình định thiên hạ, an ổn trị quốc.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta chỉ biết đàm binh trên giấy, Nguyệt Vũ cô nương quá khen.
Nguyệt Vũ cười nói:
- Công tử chỉ ở kinh thành đàm binh trên giấy, là có thể khiến liên quân chư hầu bảy nước và hơn mười vạn đại quân Thái Vương tan thành mây khói. Nếu tự mình đi chỉ huy, chẳng phải sẽ càng lợi hại hơn sao.
Lạc Thanh Chu không nói gì nữa.
Nguyệt Vũ chân thành nhìn hắn, nhịn không được nói:
- Công tử trẻ tuổi như vậy, có tài hoa và công lao thế này, nhưng không có một chút kiêu ngạo, thậm chí còn không muốn tranh công, không muốn để người ta biết, thế gian này có bao nhiêu người có thể so sánh? Khó trách... Có nhiều nữ tử như vậy, trao trái tim cho công tử.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Nguyệt Vũ cô nương chỉ nữ tử nào?
Nguyệt Vũ dùng con mắt sáng rực nhìn hắn, cũng không tránh đi, xinh đẹp cười nói:
- Chỉ cần là nữ tử, đều nguyện ý.
- ......
Lạc Thanh Chu đành phải chuyển đề tài:
- Váy của cô nương Nguyệt Vũ thật đẹp.
Nguyệt Vũ nghe vậy, đột nhiên cười đứng lên, ngón tay vuốt làn váy, cúi đầu, kiễng mũi chân, nhẹ nhàng đảo một vòng trước mặt hắn, vẻ mặt thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên tươi cười:
- Tiểu nữ tử cũng không chỉ có váy đẹp đâu, tiểu nữ tử gọi Nguyệt Vũ, nhảy cũng rất đẹp. Nếu công tử muốn xem, lát nữa đợi gặp bệ hạ xong...
- Ta còn có việc.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Lát nữa gặp bệ hạ xong, ta sẽ xuất cung.
Nguyệt Vũ cười cười, lơ đễnh, ngồi xuống, kéo váy xuống nói:
- Chờ công tử có thời gian rồi nói.
- Ừm.
Lạc Thanh Chu liếc mắt nhìn đôi chân nhỏ nhắn bọc trong tất trắng vừa rồi kiễng chân lên của nàng.
Vừa rồi thiếu nữ này khi ở trong khoang xe chật hẹp, lấy mũi chân mảnh khảnh chống đất, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng xoay một vòng, liền có thể hiện ra được vẻ mỹ lệ nhẹ nhàng khiến người ta rung động, chắc chắn vũ đạo cũng không phải đơn giản.
Khó trách quân vương cổ đại đều thích xem mỹ nhân nhảy múa.
Xe ngựa vào cung, dừng ở bên ngoài Vị Ương cung.
Nguyệt Vũ nhẹ nhàng đi xuống xe ngựa trước, sau đó vươn tay ngọc nói:
- Lạc công tử, Nguyệt Vũ đỡ ngươi.
Lạc Thanh Chu trực tiếp nhảy xuống từ bên kia.
Nguyệt Vũ: - ...
Một màn giống như đã từng xảy ra...
Hai người vừa muốn đi vào, một trận tiếng bước chân đột nhiên từ trong cửa truyền đến.
Nữ đế Đại Viêm đầu đội vương miện, một thân long bào đỏ rực, dưới sự vây quanh của mọi người, thần sắc uy nghiêm mà lạnh như băng đi ra từ bên trong.
Hai người vừa thấy nàng, vội vàng lui ra khỏi cửa, đứng sang một bên.
Nguyệt Vũ vẻ nghi ngờ nói:
- Sao lại sớm như vậy...
Lúc này, Nam Cung Hỏa Nguyệt kéo làn váy, đi ra cửa, vẫn chưa nhìn hai người một cái, trực tiếp lên kiệu, lạnh lùng nói:
- Hồi cung.
Nguyệt Vũ vội vàng thấp giọng nói:
- Công tử, đuổi theo.
Hai người đi theo phía sau, chậm rãi trở lại Dao Hoa cung.
Các thái giám nghi lễ quan và cung nữ khác đều lui đi.
Nguyệt Vũ mang theo Lạc Thanh Chu, vào cung, thấp giọng nói:
- Bệ hạ hình như đang tức giận, có thể là những đại thần kia nói cái gì đó không dễ nghe. Lạc công tử, lát nữa ngươi vào nói chuyện nhớ phải cẩn thận.
Lạc Thanh Chu đáp một tiếng.
Hai người vào phòng, đi tới cửa thư phòng.
Nguyệt Vũ cung kính bẩm báo:
- Bệ hạ, Lạc công tử tới rồi.