Châu Nhi đóng cửa lại, lại giật mình ở cửa trong chốc lát, mới vội vàng đi qua giặt xong quần áo cùng với chăn rồi phơi cùng một chỗ.
Roẹt!
Một lát sau, nàng lấy con dao ra.
Hàn mang chợt lóe.
Phi đao lại đột nhiên đâm vào vòng ngoài của bia ngắm, khoảng cách so với hồng tâm còn rất xa.
Phập! Phập! Phập!
Nàng lại ném mấy thanh phi đao, vẫn không đâm trúng như cũ.
- Bỏ đi... Đi ngủ...
Nàng thở dài một hơi, cất phi đao, toàn thân nhũn ra trở về phòng, nằm trên giường.
- Xấu... Cô gia xấu...
- Bẩn...
Rất nhanh nàng nhắm hai mắt lại, tiến vào trong mộng, miệng nói mớ.
Đến canh năm.
Lạc Thanh Chu chậm rãi thu hồi ngọn lửa trên Liệt Hoả châu, lại đợi một hồi, mới hít sâu một hơi, mở nắp đậy của dược đỉnh.
Một cỗ dược hương mê người, nhanh chóng xông vào mũi.
Dù chưa nhìn nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi hương này, hắn cũng đã xác định.
Hơi tan biến.
Hắn đưa mắt nhìn về phía dược đỉnh.
Quả nhiên, ba viên đan dược mượt mà bóng loáng, tràn ngập sáng bóng, toàn bộ thành công.
- Nguyệt tỷ tỷ, ta thành công rồi!
Hắn chạy ra khỏi thạch thất.
Rất nhanh, đan dược và dược đỉnh đều được cất đi.
Hắn bắt đầu tu luyện thần hồn.
Thân ảnh xanh nhạt thi pháp, giúp hắn hội tụ thiên địa linh lực dưới đáy hồ và trên mặt hồ đến.
Một đạo vòng xoáy trong suốt chậm rãi xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Đến bình minh.
Lạc Thanh Chu thoát khỏi trạng thái tu luyện.
Long nhi nói với hắn:
- Tỷ tỷ đã đi rồi.
Lạc Thanh Chu cảm thụ lực lượng bành trướng trong thần hồn, trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Long nhi, ta có thể phải đi ra ngoài nhất thời, có lẽ tầm nửa tháng. Nếu Nguyệt tỷ tỷ đến, ngươi nói với nàng một tiếng.
Long nhi vừa nghe, xin xỏ nói:
- Công tử, có thể mang Long nhi cùng đi không? Long nhi biết bay, có thể làm tọa kỵ cho công tử.
Lạc Thanh Chu ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói:
- Ta đi cùng với những người của các môn phái khác, còn có cả vài đại nhân vật rất lợi hại, nếu có người ngấp nghé đến long huyết của ngươi, ta sợ không bảo vệ được ngươi.
Long nhi lưu luyến không rời:
- Vậy Long nhi khi nào mới có thể ở cùng công tử chứ?
Lạc Thanh Chu vuốt ve mái tóc của nàng, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định:
- Yên tâm, chờ công tử tu luyện thành công, là được rồi.
Long Nhi ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị động lòng người:
- Đến lúc đó, Long nhi muốn công tử mỗi ngày cưỡi Long nhi.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, hôn cái miệng nhỏ nhắn một cái, nói:
- Ừm.
Hai người lại ôm nhau một hồi.
Lạc Thanh Chu ra khỏi mặt hồ, trực tiếp nhập vào lòng đất, trở về Tần phủ.
Vừa rồi vào phòng không lâu, Thu Nhi vội vàng chạy trở về nói:
- Cô gia, Nguyệt Vũ cô nương đến rồi, kêu người lập tức tiến cung! Nói là quân Thái vương đại bại, bệ hạ muốn ban thưởng cho người.
Tần phủ, tiền sảnh.
Nguyệt Vũ mặc váy trắng như tuyết đang đứng ở hành lang, nhẹ giọng nói chuyện với Tống Như Nguyệt.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tống Như Nguyệt đã nở đầy hoa.
- Thanh Chu nhà ta còn chưa tham gia kỳ thi xuân, có thể trực tiếp phong quan sao?
- Nếu như vậy, các đại thần khác không đồng ý thì sao?
- Nguyệt Vũ cô nương có thể tiết lộ một chút, bệ hạ sẽ phong hắn làm quan gì không?
Tống Như Nguyệt gấp gáp hỏi.
Nguyệt Vũ mỉm cười nói:
- Bệ hạ còn đang thương lượng với đại thần, Lạc công tử đi mới biết được.
Tống Như Nguyệt cao hứng, vội vàng lại khen ngợi:
- Nguyệt Vũ cô nương ngày càng xinh đẹp, chiếc váy này cũng xinh đẹp.
Sau đó nàng lại nhìn chằm chằm vào chiếc tất trắng tinh lộ ra trên bắp chân nàng, kinh ngạc nói:
- Tất Nguyệt Vũ cô nương mang quen thật đấy, không phải mua ở Nguyệt Y Phường chúng ta chứ?
Sau khi bọn họ chuyển vào nội thành, cửa hàng mở cửa trở lại, đặt tên là “Nguyệt Y Phường”.
Nguyệt Vũ có chút xấu hổ, nói:
- Quần áo đều do nội cung làm, hẳn là không phải.
Tống Như Nguyệt hoàn toàn không chút xấu hổ, còn tới gần nàng, nhiệt tình thấp giọng quảng bá:
- Nguyệt Vũ cô nương, ngươi có thời gian có thể đến Nguyệt Y Phường chúng ta xem thử, bên trong vớ, áo lót, yếm… đủ phong cách, chỗ đó cái gì cũng có. Đúng rồi, Nguyệt Vũ cô nương thích mang vớ, chỗ chúng ta có đủ màu, hơn nữa còn dùng vật liệu đặc biệt để làm ra, cực kỳ mềm mại mượt mà, còn rất đàn hồi... Có nguyên chân, có riêng bàn chân…vớ vải cũng có, đầu gối, đùi, đều có...
Sau đó nàng lại nói:
- Đúng rồi, trong nhà ta còn có mấy bộ, Nguyệt Vũ cô nương nếu không đi gấp, ta bảo Mai nhi về phòng lấy cho. Nguyệt Vũ cô nương cứ cầm về thử, không cần tiền.
Nguyệt Vũ không được tự nhiên, vội vàng cười nói:
- Không cần, trong cung có đủ.
Tống Như Nguyệt thấp giọng nói:
- Nhưng làm sao giống, đây là thiết kế mới của chúng ta, Nguyệt Vũ cô nương có thể sờ sờ vớ trên đùi ta, cảm xúc tuyệt đối không giống với các cửa hàng khác.