Lạc Thanh Chu không biết nên trả lời như thế nào.
Tử Hà: 【 Có thể nói với trưởng công chúa một tiếng trước, dù sao lần này cũng phải ra khỏi Đại Viêm, hơn nữa thời gian có thể lâu hơn một chút 】
Lạc Thanh Chu: 【 Được, nửa tháng có đủ không? 】
Tử Hà: 【 Đủ rồi 】
Lúc này Lạc Thanh Chu mới yên lòng.
Nếu rời đi trong thời gian dài, hắn chắc chắn rất lo cho người trong nhà.
Hắn suy nghĩ một chút, lập tức gửi tin nhắn cho Nam Cung Hỏa Nguyệt: 【 Bệ hạ, ngày mai thần phải đi tới cấm địa thượng cổ tìm kiếm kỳ ngộ, có thể mất nửa tháng 】
Một lát sau.
Tin nhắn trả lời: 【 Đi với ai? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Sư thúc tổ, sư phụ 】
Nữ đế bệ hạ: 【 Được, lên đường cẩn thận, đừng để yêu nữ mê hoặc, càng không được làm bẩn thân thể thuộc về trẫm 】
Lạc Thanh Chu: 【 Tuân lệnh! Trong nhà thần... 】
Nữ đế: 【 Yên tâm 】
Lạc Thanh Chu: 【 Đa tạ bệ hạ 】
Nữ đế bệ hạ: 【 Cố gắng tu luyện, không được lười biếng, trẫm đã giao toàn bộ vận mệnh Đại Viêm cho ngươi, nếu ngươi không làm tròn trách nhiệm ngươi tự biết hậu quả 】
Lạc Thanh Chu: 【 Được, thần sẽ cố gắng 】
Nữ đế bệ hạ: 【 Đêm nay không cần tiến cung, trẫm rất bận rộn, Thái vương hẳn cũng sắp bại 】
Lạc Thanh Chu: 【 Chúc bệ hạ đại thắng 】
Đối phương không trả lời nữa.
Lạc Thanh Chu cất bảo điệp đưa tin, lấy Giám Võ Thạch ra, đưa nội lực của mình vào, muốn xem số liệu hiện tại của mình.
Kết quả.
Rắc!
Nội lực vừa đưa vào, Giám Võ Thạch đột nhiên vỡ vụn.
Xem ra lực lượng từ Tông Sư, khối Giám Võ Thạch này không đo được, hơn nữa cũng không chịu nổi.
Trong cửa hàng võ giả, không biết còn có Giám Võ Thạch cao cấp hay không.
Hắn suy nghĩ một lúc.
Hắn lại gửi tin nhắn cho sư thúc: 【 Sư thúc, chúc mừng ngươi cũng đạt được một danh ngạch. Hỏi ngươi một chuyện, tông môn có Giám Võ Thạch cao cấp không? Ta muốn biết số liệu thay đổi sau mỗi lần tu luyện 】
Sư thúc giống như đang chờ tin nhắn của hắn.
Tin nhắn vừa gửi đi, đối phương liền trả lời: 【 Có, bây giờ ngươi có thể đến lấy 】
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút: 【 Ngày mai ta đi 】
Đối phương không trả lời nữa.
Lạc Thanh Chu cất bảo điệp đưa tin đi, nhìn sắc trời bên ngoài.
Vẫn còn sớm.
Nguyệt tỷ tỷ hẳn sẽ không đi Đông hồ sớm như vậy.
Hắn rời giường, ra khỏi phòng.
Đang muốn đi hậu viện đánh mấy bộ quyền pháp, đột nhiên nghe được từ phòng Tiểu Điệp đột nhiên truyền đến một hơi thở không bình thường.
Thần sắc hắn khẽ động, lặng lẽ đi tới.
Cửa phòng khép hờ.
Nến được thắp sáng trên giá nến, ánh sáng mờ mịt.
Châu Nhi mặc quần áo màu xanh biếc, đang một mình vểnh mông nằm sấp trên giường, mở to hai mắt, nghiêm túc lật xem một quyển sách, hơi thở trong mũi, cực kỳ dồn dập.
Dưới ánh đèn, gương mặt ngây ngô của nàng cũng đỏ ửng.
Lạc Thanh Chu tò mò, lặng lẽ đẩy phòng ra, đi vào.
Tiểu nha đầu cực kỳ tập trung, vẫn chưa phát hiện ra hắn.
Lạc Thanh Chu đi đến bên giường, cúi đầu nhìn về phía quyển sách kia, phía trên sách đều là hình minh hoạ tỉ mỉ, hơn nữa còn được tô màu lên.
Châu Nhi mở to hai mắt, đọc xong một trang, lại một trang.
Lúc nàng đang nhìn chằm chằm vào một trang trong đó, sững sờ thật lâu, bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh:
- Lật trang.
Châu Nhi lập tức giận mình, quay đầu, mở to hai mắt nhìn hắn.
Một lát sau.
Căn phòng đã im lặng trở lại.
Nửa canh giờ sau.
Lạc Thanh Chu ra khỏi phòng, nhìn sắc trời đã không còn sớm, sau khi rửa mặt đánh răng, liền lên giường.
Lập tức, thần hồn xuất khiếu, đi Đông hồ.
Đêm nay ngoại trừ hắn muốn học tập luyện đan ra, còn phải tu luyện thần hồn.
Khi hắn đến Long Cung, Nguyệt tỷ tỷ đã đốt lửa trong thạch thất, đặt lò sưởi.
Tối hôm qua hắn không tập trung, luyện đan thất bại, lãng phí không ít linh dược.
Tối nay, hắn phải thành công.
- Nguyệt tỷ tỷ, ta...
- Bắt đầu đi.
Không đợi hắn nói xong, thân ảnh xanh nhạt liền xoay người, ra khỏi thạch thất, biến mất ở ngoài cửa.
Long Nhi ở cửa thấp giọng nói:
- Công tử, ngươi tập trung luyện đan đi.
Nói xong, nàng giúp hắn đóng cửa đá lại.
Lạc Thanh Chu ở trong động phủ sửng sốt trong chốc lát, một mình đi tới trước dược đỉnh.
Xua đi tạp niệm trong đầu, tĩnh tâm ngưng thần.
Bắt đầu luyện đan.
Trong khi đó.
Tần phủ, Mai Hương Uyển, đêm khuya vắng vẻ.
Lúc này, bên ngoài tường viện đột nhiên truyền đến một âm thanh:
- Châu nhi...
Châu Nhi đang ngồi xổm ở hành lang giặt quần áo, nghe được âm thanh, do dự một chút, chạy tới mở cửa viện.
- Sao không tu luyện?
- Ta... Ta đợi lát nữa tu luyện...
- Hắn ta đâu?
- Đang... Đang ngủ trong phòng thì phải?
- Một mình?
- Ừm.
- Sao mặt ngươi đỏ thế?
- Không...
- Cố gắng tu luyện.
Nói xong, thân ảnh kia liền xoay người rời đi.