Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:
- Mặc dù chỉ là thay đổi những quy định này, nhưng cũng sẽ khiến rất nhiều gia tộc bất mãn. Chính thê tăng thêm một cái, hậu viện sẽ có thêm một phần tranh đấu, đặc biệt là quan hệ phân chia gia sản, kế thừa tước vị vân vân. Bệ hạ muốn thí nghiệm từ nội thành trước, cũng phải đợi đến khi thiên hạ yên ổn mới được.
Hai người nói chuyện, trở lại Tần phủ.
Tống Như Nguyệt lôi kéo Tần nhị tiểu thư, hỏi thăm tình hình người một nhà Vương phi ở trong cung.
Tần nhị tiểu thư nhân cơ hội nói:
- Mẫu thân, Tuyết Y tỷ và Mỹ Kiêu tỷ ở trong cung hình như cũng đều không được tự nhiên, nếu không, để cho các nàng chuyển đến Tần phủ ở đi? Dù sao chỗ chúng ta vẫn còn rất nhiều phòng trống.
Tống Như Nguyệt vừa nghe, đang muốn đáp ứng, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, ánh mắt cảnh giác nhìn người nào đó bên cạnh một cái, không nói gì.
- Thanh Chu ca ca, chàng về trước đi, Vi Mặc muốn nói chuyện với mẫu thân một lúc.
Tần nhị tiểu thư vội vàng nói.
Lạc Thanh Chu lập tức cáo từ, trở lại tiểu viện.
Ăn cơm tối, tắm rửa.
Khi hắn đang ở trong phòng đọc sách giới thiệu linh dược, Thu Nhi ở ngoài cửa nói:
- Cô gia, tiểu thư tối nay không trở về, ngủ ở chỗ phu nhân. Nô tỳ và Tiểu Điệp đi qua hầu hạ, Châu nhi ở lại hầu hạ ngài, ngài xem có được không?
Châu Nhi ở trong đình viện nghe được, há miệng nhỏ nhắn, muốn nói chuyện, lại không dám.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:
- Các ngươi đều đi cả đi, hoặc để Tiểu Điệp ở lại cũng được.
Thu Nhi nói:
- Vậy làm sao được, nhất định phải để một người lại chỗ này.
Tiểu Điệp thò đầu ra khỏi cửa nói:
- Công tử, để Châu nhi tỷ tỷ ở lại đi.
Lạc Thanh Chu kỳ quái nhìn nàng nói:
- Sao, ngươi không thích công tử?
Tiểu Điệp bĩu môi nhỏ nhắn, có chút khiếp sợ nhìn hắn nói:
- Công tử, quá lợi hại... Người ta cùng Thu nhi tỷ tỷ, sợ hãi...
Lạc Thanh Chu: - ...
Thu Nhi ở một bên cười trộm.
- Thu nhi tỷ tỷ, chúng ta mau đi.
Tiểu Điệp nói xong, liền lập tức lôi kéo Thu nhi chạy trốn, tựa hồ sợ đêm nay lại muốn kêu các nàng tới thị tẩm.
Lạc Thanh Chu không nói gì.
Châu nhi ở trong tiểu viện vội vàng nói:
- Thu nhi, Tiểu Điệp, các ngươi đừng bỏ ta lại...
Lời còn chưa dứt, hai tiểu nha đầu đã cười đùa chạy ra khỏi tiểu viện, thuận tiện giúp nàng đóng cửa viện lại.
Thu nhi ở bên ngoài cười nói:
- Bánh bao nhỏ, cố gắng hầu hạ cô gia nha.
Trong lòng Châu nhi run lên, nhìn về phía trong phòng.
Trước cửa sổ, Lạc Thanh Chu cũng đang cầm Nhật Nguyệt bảo kính, nhìn nàng.
Châu Nhi cuống quít chạy vào phòng bếp.
Sau nhất thời.
Nàng đành phải ra khỏi phòng bếp, vào phòng, ở cửa sợ hãi nói:
- Cô gia, muốn nô tỳ pha trà hay mài mực không?
Lạc Thanh Chu nhỏ máu tươi trên Nhật Nguyệt Bảo Kính, nói:
- Không cần.
Châu Nhi “Vâng” một tiếng, thấp thỏm lui về phòng mình.
Thu nhi nói cho nàng biết, cô gia thèm muốn nàng, muốn nàng thị tẩm.
Tất nhiên nàng không tin điều đó.
Nàng lớn lên không đẹp lắm, lại không biết nói chuyện, cô gia mỗi lần đều hung dữ với nàng, làm sao có thể muốn nàng thị tẩm.
Nhưng hiện tại trong phòng cũng chỉ còn lại nàng cùng cô gia, nàng khó tránh khỏi cảm thấy thấp thỏm sợ hãi.
Buổi tối cô gia ngủ một mình, trong chăn nhất định sẽ lạnh, có thể đột nhiên kêu nàng qua làm ấm chăn hay không, sau đó...
Thật ra nàng cũng biết, nàng vốn là người của cô gia, cô gia muốn nàng khi nào, nàng cũng không thể từ chối.
Nhưng suy nghĩ sự đáng sợ của cô gia, nàng vẫn rất sợ hãi.
Tối hôm qua nàng ngủ ở đây, nhưng rõ ràng nghe thấy động tĩnh bên cạnh.
Ngay cả Thu Nhi cũng mở miệng cầu xin tha thứ.
Huống chi, tối hôm qua còn có Tiểu Điệp ở đó.
- Cô gia là võ giả, hơn nữa giết người không chớp mắt, nếu ta hầu hạ không tốt, cô gia có thể...
Càng nghĩ càng sợ.
Nàng bây giờ đã rất hối hận, không cùng đọc sách với Thu Nhi và Tiểu Điệp.
Đọc sách à?
Đột nhiên, nàng đột nhiên suy nghĩ cái gì đó, ngay lập tức rời khỏi phòng.
Do dự một lúc.
Nàng vẫn đi vào phòng Tiểu Điệp và Thu Nhi.
Quả nhiên, đầu giường có rất nhiều sách.
Nàng lập tức mở to hai mắt, nín thở, rất nghiêm túc nhìn.
Không bao lâu, liền mặt đỏ tai hồng, hô hấp dồn dập...
- Thật xấu hổ...
Phòng ở phía bên kia.
Lạc Thanh Chu tưới linh dịch cho cây nhỏ trong nhẫn trữ vật, lại khoanh chân ngồi trên giường tu luyện nửa canh giờ.
Sư phụ đột nhiên gửi tin nhắn: 【 Còn chưa quyết định được hả? 】
Lạc Thanh Chu vội vàng trả lời: 【 Đệ tử đi, khi nào xuất phát? 】
Tử Hà: 【 Tối mai tới đây, rạng sáng xuất phát 】
Lạc Thanh Chu nói: 【 Được, chạng vạng sáng mai đệ tử sẽ qua đó 】
Tử Hà: 【 Đúng rồi, có thêm một danh ngạch, sư thúc nhà ngươi cũng đi, vui vẻ chứ? 】