Lạc Thanh Chu thầm kỳ quái, trong mũi đột nhiên ngửi được một mùi hoa không giống nhau, đồng thời, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng đứng trước cửa sổ.
Một thân bạch y như tuyết, tóc đen buông xuống bên hông mảnh khảnh.
Ánh trăng chiếu xuống, dung nhan thiếu nữ vừa rồi tới, thuần khiết, lạnh như tuyết, tuyệt mỹ không tỳ vết.
Đôi mắt thâm thuý mê người như bầu trời đêm, đang yên lặng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu nhất thời cứng đờ tại chỗ.
Bách Linh lập tức vặn vẹo trong ngực hắn, một bên dùng nắm đấm nhỏ đấm vào ngực hắn, trong miệng ô ô nói:
- Tiểu thư, cứu mạng, cô gia ô ô...
Một lát sau.
Trong phòng truyền đến tiếng hát xấu hổ của Lạc Thanh Chu, cùng với tiếng cười vui vẻ của tiểu Bách Linh.
Trong khu vườn phía sau.
Hạ Thiền cầm kiếm, dựng thẳng lỗ tai nghe một hồi, lại bắt đầu tiếp tục luyện kiếm, trong lòng âm thầm tiếp lời: Thiền Thiền đã sớm...
Nửa canh giờ sau.
Lạc Thanh Chu chật vật chạy ra khỏi Linh Thiền Nguyệt cung, tàn nhẫn nói với Bách Linh đang ở trong cửa:
- Ngươi chờ đấy.
Bách Linh cười hì hì nói:
- Cô gia cứ việc đến, Tiểu Bách Linh ở trong phòng tiểu thư chờ ngươi.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng nữa, dạo trong phủ một vòng, không thấy gì lạ mới ra cửa.
Đầu tiên hắn đi đến Đông hồ.
Đông hồ nằm ở phía đông nội thành, dưới chân núi Kim Thiền Tự, còn lớn hơn Tây hồ rất nhiều.
Gần đó ngoại trừ Kim Thiền Tự ra, còn có Long Hổ học viện.
Cho nên lúc trước hắn chọn hộ thành cho Long Nhi, mà không phải Đông hồ.
Dù sao Long nhi cũng là Yêu tộc.
Gần Đông hồ đều là cường giả, lỡ như bị phát hiện, nhất định sẽ gây phiền toái.
Hơn nữa, Long Hổ học viện lợi hại như vậy, tại sao trong khoảng thời gian này, không có bất kỳ động tĩnh gì?
Hoàng đế bị giết, Nữ đế đăng cơ, phản quân làm loạn, Long Hổ học viện hình như chỉ phái một ít lão sư và học sinh ra, hơn nữa hình như không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì, khiêm tốn không giống như thế lực triều đình.
Hoặc là, bọn họ yên lặng làm việc, vẫn chưa lộ ra ngoài, những người khác cũng không biết?
Bọn họ đào hầm khắp thiên hạ.
Võ giả các nơi Đại Viêm cùng với võ giả trong quân đội, đều có học sinh của bọn họ.
Nếu như bọn họ đồng ý đứng ở phía Nữ đế, phần thắng của Nữ đế đương nhiên sẽ lớn hơn.
Trong lòng Lạc Thanh Chu thầm suy nghĩ những chuyện này, rất nhanh đã đi tới Đông hồ.
Khung cảnh Đông hồ không rực rỡ như Tây hồ.
Bờ hồ đơn sơ, ngay cả đường cũng không sửa chữa, trên cây cũng không treo bất kỳ đèn màu và trang trí nào, tất cả đều nguyên sơ.
Nơi này cỏ cây càng nhiều, rậm rạp hơn, giống như một mảnh đất hoang vu chưa bao giờ khai hoang.
Ngoài ra còn có một cây cầu trong hồ, nối với gác mái ở giữa, nhưng cây cầu dường như đã bị gãy từ nhiều năm và không ai đến sửa chữa.
Tây hồ có rất nhiều thuyền hoa, mỗi ngày đều tổ chức nhiều bữa tiệc đầy màu sắc.
Nhưng Đông hồ thì không có.
Mặt hồ vắng vẻ, không có một chiếc thuyền dừng lại, bên hồ cũng chỉ có mấy chiếc thuyền nhỏ cũ nát, nhẹ nhàng lay động trong sóng gió.
Có một hòn đảo nhỏ trong hồ, một hòn đảo nhỏ có rừng rậm tươi tốt, không thể nhìn thấy người ở bên trong.
Lạc Thanh Chu đi lên cầu gãy, xem phong cảnh nơi này một hồi, mới lấy bảo điệp ra, gửi tin nhắn cho Long nhi.
Không bao lâu, trong nước cách đó không xa đột nhiên bay ra một thân ảnh quen thuộc.
Long nhi mặc một thân lam y, vui vẻ bay tới, nói:
- Công tử, ta còn tưởng ngươi rất bận rộn, đêm nay cũng không tới.
Nàng nhẹ nhàng đáp xuống trên cầu, dấu đỏ giữa hai hàng lông mày, chân ngọc trắng như tuyết dưới váy, cùng với dây chuông đỏ trên chân ngọc, còn có dáng người yểu điệu mảnh khảnh, cùng với khuôn mặt ngây ngô lại quyến rũ kia, dưới ánh trăng đặc biệt bắt mắt cùng động lòng người.
Còn nữa, nàng không biết học theo ai, cổ áo mở rộng, lộ ra nửa bên phía dưới tuyết trắng cùng khe rãnh sâu hun hút.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, đưa tay giúp nàng kéo kín cổ áo lại, nói:
- Quần áo phải mặc nghiêm túc, có vài thứ không thể tùy tiện lộ ra.
Long nhi chớp chớp con mắt trong veo nói:
- Vậy công tử thích xem không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta cũng không phải chưa từng xem qua.
Long Nhi ngây thơ nói:
- Nhưng trong sách nói, chỉ nửa che nửa hở như vậy, mới có thể quyến rũ nam nhân. Long nhi muốn quyến rũ công tử, công tử có thể đã chán ngấy chân Long nhi, cho nên Long nhi mới muốn dùng ngực để quyến rũ công tử.
Lạc Thanh Chu: - ....
Long nhi lại cười nói:
- Nhưng công tử yên tâm, chỉ khi gặp riêng công tử, Long nhi mới để lộ ra như vậy. Gặp những người khác, Long nhi sẽ mặc kín mít, ngay cả chân và mặt cũng không lộ.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nói:
- Ngươi gặp ai à?
Long Nhi lập tức nói.