Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2203: Nữ đế bệ hạ bá đạo cùng chịu thua (2)




Tống Như Nguyệt ở một bên đỏ mắt, nghẹn ngào nói:

- Lão gia, ‌ Xuyên nhi đi còn chưa tính, ngươi cũng muốn đi. Các ngươi đều đi, chúng ta làm sao bây giờ...

Tần Văn Chính nhíu mày một cái nói:

- Khóc cái gì, không phải còn có Thanh Chu sao? Có Thanh Chu ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.

Tống Như Nguyệt nhìn thoáng qua hiền tế nhà mình, vốn muốn nói hắn chỉ là một thư sinh, lại không dám mở miệng, đành phải thấp giọng khóc nức nở, lau nước mắt.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, cũng không thuyết phục, nói:

- Vậy nhạc phụ đại nhân trên đường cẩn thận, trong nhà không cần lo lắng, ta nhất định sẽ bảo vệ người trong nhà.

Tần Văn Chính nhẹ gật đầu, không tiếp tục nhiều lời.

Một bữa cơm ăn trong bầu không khí ngột ngạt.

Sau khi cơm nước xong, Lạc Thanh Chu đỡ Tần nhị tiểu thư về Mai Hương Uyển.

Lúc này, màn đêm đã bao phủ xuống.

Phu thê hai người về đến phòng, đang lúc định nói chuyện, Thu nhi đột nhiên ở phía ngoài nói:

- Cô gia, tiểu thư, phu nhân tới.

Hai người vội vàng xuống giường.

Lạc Thanh Chu đi qua mở cửa phòng ra.

Tống Như Nguyệt khóc tiến đến nói:

- Vi Mặc, phụ thân ngươi đi... Mẫu thân... Mẫu thân một mình trong phòng sợ hãi...

Nàng lại lau nước mắt nói:

- Mẫu thân đêm nay có thể ngủ ở chỗ ngươi không?

Tần nhị tiểu thư vội vàng nói:

- Đương nhiên có thể.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, vội vàng mang giày vào ra ngoài, nói:

- Nhạc mẫu đại nhân cứ ngủ ở chỗ này, ta đi tới phòng cách vách.

Vừa hay, đêm nay hắn‌ có việc.

Trước khi ra ngoài, hắn gửi cho Nữ đế bệ hạ một tin nhắn: Bệ hạ, đêm nay còn muốn thần đi thị tẩm không?

Nữ đế bệ hạ vẫn chưa trả lời.

Bên ngoài nhà, ánh trăng trong sáng.

Lạc Thanh Chu đi đến đình viện, nghe được trong phòng truyền đến tiếng khóc của nhạc mẫu đại nhân.

- Vi Mặc, mẫu thân tối hôm qua mơ thấy đại ca ngươi.... Đại ca ngươi người đầy máu tươi... Bây giờ phụ thân và nhị ca ngươi cũng đi rồi... Mẫu thân sợ....

Tần nhị tiểu thư nhẹ giọng an ủi.

Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, đi ra cửa.

Thiên hạ này, không biết khi nào mới có thể hoàn toàn thái bình.

Mặc dù Nữ đế lúc này có thể thuận lợi bình phản, còn có một vài tai hoạ ngầm đang chờ.

Dã tâm của Yêu tộc, nước lá giềng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi...

Hơn nữa trong thời gian ngắn, sẽ có rất nhiều người không phục Nữ đế đăng cơ.

Thậm chí mấy tiên tông kia cũng có thể âm thầm động thủ.

Vì vậy, hắn phải giúp nàng.

Không chỉ là vì báo ân, còn vì mình và Tần gia.

Tất nhiên, hắn ta cũng có trách nhiệm giúp nàng ấy.

Nhưng với tu vi của hắn hiện tại, dường như vẫn còn hơi yếu.

Mặc dù đối với rất nhiều võ giả Đại Viêm mà nói, tu vi nhục thân Tông Sư và tu vi thần hồn Phân Thần Cảnh đã rất lợi hại, nhưng đối với tiên tông cao cao tại thượng mà nói, có lẽ đã vẫn không đủ nhìn.

Hắn phải tiếp tục luyện tập chăm chỉ.

Sáng sớm hôm nay, sau khi Nữ đế ngủ say, hắn liền đi mật thất tu luyện.

Dưới lòng đất hoàng cung, hẳn là cất giấu một tòa linh quáng.

Bởi vì hôm nay hắn ở nơi đó tu luyện, thiên địa nguyên khí tu luyện nồng đậm hơn rất nhiều so với trước kia, hơn nữa tốc độ hấp thu cũng nhanh hơn.

Hôm nay thành quả tu luyện một ngày, cực kỳ hiệu quả.

Cho nên hắn đang suy nghĩ, về sau có nên tu luyện ở nơi đó hay không.

Đương nhiên, luyện đan gì đó, vẫn phải đi Long cung của Long nhi.

Chẳng qua, mật thất kia là nơi Nữ đế tu luyện, hắn không thể nào chiếm nơi đó mỗi ngày được.

Hắn cần tìm một nơi có linh quáng.

Đương nhiên, nếu như có thể tu luyện ở vị trí trung tâm linh quáng, hiệu quả nhất định sẽ càng tốt hơn.

Chẳng qua, hắn tạm thời còn ngượng ngùng trực tiếp hỏi chuyện linh quáng.

Như vậy, có vẻ thể hiện mục đích quá rõ ràng.

Dù sao hắn vẫn là đệ tử của Lăng Tiêu tông.

Nếu để đối phương hiểu lầm, vậy thì không tốt.

Lúc hắn đang suy nghĩ chuyện này, trong tiểu viện Linh Thiền Nguyệt cung, đột nhiên truyền đến một tiếng thanh thuý dễ nghe.

- Ta có một con lừa nhỏ, cho tới bây giờ ta còn chưa cưỡi. Một ngày nọ, ta cưỡi cô gia đi chợ... Trong tay ta cầm roi da nhỏ, ta đánh thật thống khoái, không biết tại sao a a... Cô gia, tha mạng....

Lạc Thanh Chu lặng lẽ đi tới phía sau nàng, túm lấy lỗ tai nàng:

- Ngươi muốn cưỡi cô gia như vậy sao?

Bách Linh nghiêng đầu, ô ô nói:

- Cô gia, ta sai rồi....

Lạc Thanh Chu ôm nàng lên, nói:

- Đi, đi phòng ngươi, cô gia cho ngươi cưỡi.

Bách Linh lập tức giãy dụa, vừa cầu xin tha thứ:

- Cô gia, Tiểu Bách Linh sai rồi, không cần vào phòng. Tiểu Bách Linh cũng không dám nữa...

Lạc Thanh Chu không nói, trực tiếp ôm nàng vào phòng, lập tức phá cửa phòng, đi vào.

Bách Linh vốn đang giãy dụa trong ngực, đột nhiên yên tĩnh lại.