Hạ Thiền cũng ngồi xổm trên mặt đất, cầm cái xẻng nhỏ, thuần thục đào đất.
Lạc Thanh Chu nhìn một màn này, không khỏi nghĩ tới lúc ở Tần phủ trước kia, nha đầu này đêm hôm khuya khoắt, một mình vụng trộm trồng hoa, giúp hắn kiếm tiền.
- Tiểu Điệp, cẩn thận một chút, đừng để lá bị dập.
- Châu nhi, hố đào quá sâu, ngươi chuẩn bị trồng hoa hay mai táng hoa vậy?
- Thu nhi cái gốc này không tệ, thêm chút đất đi.
Bách Linh một người chống nạnh hai tay, ở bên cạnh hăng hái chỉ huy.
Còn thỉnh thoảng đắc ý giảng giải một chút đặc điểm của các loại cây.
Ngay lúc nàng đang nói thao thao bất tuyệt, Lạc Thanh Chu lặng lẽ đi đến phía sau của nàng, vươn một đầu ngón tay, cốc một cái vào đầu nàng.
- A! Ai? Ai đánh lén Tiểu Bách Linh.
Bách Linh lập tức ôm đầu, xoay người lại.
Những người khác thấy một màn này, đều nở nụ cười.
Bách Linh lập tức buồn bực nói:
- Cô gia, biết ngay là ngươi mà! Ngoại trừ ngươi, không có người khác dám khi dễ người ta, hừ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi nhàn rỗi nhỉ, để người ta làm việc giúp ngươi, ngươi đứng ở nơi đó luyên thuyên nói chuyện. Có trả tiền công không vậy?
Bách Linh xoa đầu, vểnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói:
- Trồng hoa cũng không phải để một mình người ta nhìn, cũng không phải một mình người ta dùng. Những hoa này không chỉ có thể luyện dược, còn có thể chế tác huân hương, hơn nữa còn có thể tắm rửa, cô gia, ngươi chẳng lẽ không cần sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta không cần.
Bách Linh hừ một tiếng, nhỏ giọng thầm thì nói:
- Không biết ai luôn thích cướp thuốc của người ta.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, nói:
- Đi giúp Thiền Thiền trồng đi.
Bách Linh lập tức lại chống nạnh nói:
- Người ta là đại tướng quân không gì không biết, muốn suy nghĩ toàn cục, chỉ huy tướng sĩ! Cô gia thấy đại tướng quân nào tự mình xông pha chiến đấu chưa?
Lạc Thanh Chu đưa tay gõ vào đầu nhỏ của nàng một cái nói:
- Cô gia hiện tại là đại tướng quân, ngươi bị mất chức, đi, trồng hoa đi.
- Người ta không... A.
Bách Linh vừa muốn phản kháng mình không phục, lại bị hắn gõ mấy lần, đành phải ôm đầu bỏ trốn, ủy khuất trốn ở sau lưng Tần nhị tiểu thư.
Tiểu Điệp ở một bên lập tức cười không cẩn thận mà đổ nước xuống chân Châu nhi.
Bách Linh xoa đầu, đáng thương nói:
- Nhị tiểu thư, mau làm chủ cho Tiểu Bách Linh, hung hăng trừng phạt cô gia!
Tần nhị tiểu thư một mặt bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng không dám, nếu không, ngươi tìm tỷ tỷ đi, tỷ tỷ có thể chế trụ hắn.
Bách Linh lập tức bỏ trốn, quẳng xuống một câu nói:
- Cô gia, có bản lĩnh ngươi đừng chạy! Ta đi tìm tiểu thư nhà ta.
Nàng lại khẽ nói:
- Đêm nay phải phạt ngươi hát một trăm lần con lừa nhỏ, hừ.
Nói xong, bỏ trốn mất dạng.
Mấy người Thu nhi cũng nhịn không được mà nở nụ cười.
Chạng vạng tối, trời chiều chiếu xuống vườn hoa, trên mặt của mỗi người đều tràn ngập tiếng cười.
Nhà mới có lẽ cũng không tệ.
Đương nhiên, Thiền Thiền vẫn cúi đầu như cũ, thành thật trồng hoa.
Lạc Thanh Chu đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, giúp nàng đào đất.
Hạ Thiền nhìn hắn một cái, gương mặt ửng đỏ, thấp giọng nói:
- Ngươi, ngươi đi giúp, nhị tiểu thư.
Lạc Thanh Chu nói:
- Có Thu nhi giúp nàng, ta giúp ngươi.
Hạ Thiền cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Lạc Thanh Chu xích lại gần nàng, thấp giọng nói:
- Thiền Thiền, nhớ cô gia không? Cô gia đêm nay đi tìm ngươi, có được hay không?
Hạ Thiền nghe vậy, thân thể run lên một cái, gương mặt càng đỏ, chăm chú cúi đầu nói:
- Không... Không được...
Lạc Thanh Chu nói:
- Vì sao lại không được? Chẳng lẽ ngươi không nhớ cô gia sao?
Hạ Thiền đỏ bừng cả mặt, ấp úng.
Lạc Thanh Chu rốt cục cũng hiểu, thấp giọng nói:
- Cái kia tới?
Đầu của Hạ Thiền gần như vùi vào trong hố, tiếng như muỗi kêu nói:
- Ừm...
Lạc Thanh Chu nói:
- Không sao, cô gia chỉ muốn nói chuyện với ngươi, ôm một cái, hôn lại hôn, không làm gì khác.
Hạ Thiền cúi đầu, không tiếp tục lên tiếng nữa.
Bầu trời nhanh chóng tối đen, Mai nhi đi tới gọi mọi người đi ăn cơm.
Sau khi toàn bộ mọi người ngồi xuống, Tần Văn Chính mới lên tiếng nói:
- Xuyên nhi đã đi, bệ hạ phái người tới đón, trực tiếp ra khỏi thành. Uất Trì tướng quân đã mang theo quân đội lên đường, nhưng hẳn có thể đuổi kịp.
Nói xong, hắn nhìn về phía hiền tế nhà mình nói:
- Thanh Chu, Xuyên nhi chẳng biết lúc nào mới có thể trở về. Đêm nay ta cũng chuẩn bị xuất phát trong đêm, đi hỗ trợ vận chuyển lương thảo. Trong nhà này, phải dựa vào ngươi.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, nói:
- Nhạc phụ đại nhân cũng muốn đi sao?
Tần Văn Chính cười khổ một tiếng, nói:
- Ta cũng là đại lão gia, cũng không thể cả ngày ở nhà hỗ trợ bán quần áo được. Bây giờ quốc nạn lâm đầu, bệ hạ lại có đại ân đối với Tần gia chúng ta, ta đương nhiên phải nên giúp một chút rồi.