Nam Cung Hỏa Nguyệt dựng lông mày lên, thẹn quá hóa giận nói:
- Trẫm cho ngươi nói chuyện sao? Lắm mồm, muốn cắt lưỡi không?
Lạc Thanh Chu cúi đầu, tiếp tục bóp chân, nói:
- Cắt cũng tốt, nói như vậy, thần cũng không cần...
- Nguyệt Vũ! Cắt lưỡi của hắn! Bây giờ! Lập tức.
- Vâng, bệ hạ.
Nguyệt Vũ ở ngoài cửa đáp ứng, nhưng không lập tức tiến vào.
Lạc Thanh Chu biết ý nhận sai:
- Bệ hạ, thần không nói là được chứ gì.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đỏ mặt, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, đột nhiên rụt chân về, bước nhanh xuống giường, đi tới buồng trong, lạnh lùng nói:
- Đêm nay ngươi ngủ ở đó, đừng nghĩ đến âm lên giường trẫm.
Lạc Thanh Chu cung kính nói.
- Thần lĩnh mệnh!
Dứt lời, hắn trực tiếp lên giường, nằm xuống chỗ mà nàng vừa rồi nằm xuống, liếc nhìn những cuốn sách mà nàng vừa rồi đọc, tiện tay cầm lên.
- A? Sách luyện đan cơ sở?
Hắn nhìn tên sách, sửng sốt một chút, lật sách ra.
- Tới đây.
Vẻn vẹn chỉ mới qua một chút, buồng trong đã truyền đến tiếng ra lệnh đè nét tức giận của Nữ đế bệ hạ.
Lạc Thanh Chu lại rất sung sướng, không tiếp tục cố ý trêu chọc cơn giận của nàng, trực tiếp cầm sách, tiến vào buồng trong, nói:
- Bệ hạ, quyển sách này là đưa cho thần?
Mặt mũi Nữ đế tràn ngập tức giận nhìn hắn chằm chằm, không trả lời.
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên lấy một khối ngọc thạch ra, lạnh lùng nói:
- Ngươi hẳn cũng có đúng không? Chạm vào. Về sau trẫm có thể trực tiếp tìm ngươi, không cần phải thông qua nữ nhân khác để thông báo cho ngươi.
Lạc Thanh Chu lập tức cứng đờ.
Gian phòng, bỗng trở nên yên tĩnh.
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp con mắt, thần sắc nguy hiểm nhìn hắn:
- Thế nào, không muốn thêm trẫm?
Lạc Thanh Chu lấy bảo điệp đưa tin ra.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt giật giật, chủ động vươn tay lấy bảo điệp đưa tin, nhẹ nhàng đụng vào vào tay hắn.
Đông.
Bảo điệp đưa tin của hai người đồng thời sáng lên.
Lập tức, thông báo xuất hiện.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía bảo điệp đưa tin của mình: 【 Nữ Vương đại nhân muốn thêm bạn với ngài, có đồng ý hay không? 】
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một chút, nhấn vào đồng ý.
Khoé miệng Nam Cung Hỏa Nguyệt hơi nhúc nhích, cất bảo điệp đưa tin của mình đi, ánh mắt nhìn về phía bảo điệp đưa tin trong tay hắn, nhíu mày:
- Của ngươi có bao nhiêu người? Cho trẫm nhìn.
Lạc Thanh Chu trực tiếp cất vào, nói:
- Chỉ có một mình bệ hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức sầm mặt lại:
- Có tin trẫm trị ngươi tội khi quân không? Chẳng lẽ Mỹ Kiêu không phải người?
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, hừ lạnh nói:
- Nhìn bộ dáng chột dạ này của ngươi, có lẽ bên trong có không ít nữ nhân không đứng đắn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Bệ hạ thì sao? Bảo điệp đưa tin của bệ hạ, có thể cho thần nhìn một chút không?
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng:
- Trẫm là vua của cả một nước, trong bảo điệp đưa tin đều là chuyện quốc gia đại sự, há có thể tùy tiện cho ngươi xem?
Lạc Thanh Chu nói:
- Thần là Tông Sư của một phái, trong bảo điệp đưa tin cũng có một số chuyện bí mật của tông môn, đương nhiên cũng không thể cho bệ hạ nhìn.
Đầu lông mày Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức co quắp một chút, gương mặt xinh đẹp phát lạnh:
- Làm càn.
Lạc Thanh Chu không để ý nàng, trực tiếp cởi áo ngoài, lên giường, nằm xuống, nói
- Buồn ngủ, đi ngủ. Bệ hạ nếu muốn, cứ tự nhiên.
Nam Cung Hỏa Nguyệt: - ...
- Trong mắt không có vua, gan to bằng trời, phách lối đến cực điểm.
Nữ đế bệ hạ trợn mắt nhìn.
Lạc Thanh Chu trực tiếp nằm ngửa, nhắm hai mắt lại.
- Xoạt!
Nam Cung Hỏa Nguyệt kéo màn lên, váy đỏ khẽ động, hai bàn chân ngọc được bọc trong vớ lưới đặt thẳng lên mặt hắn, lạnh giọng mệnh lệnh:
- Cởi vớ xuống, còn nữa, giúp trẫm cởi áo nới dây lưng.
Nàng lại hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi tới hầu hạ trẫm, chứ không phải đến đây để ngủ.
Lạc Thanh Chu mở mắt ra, nhìn nàng nói:
- Vậy bệ hạ còn muốn tiếp tục răn dạy thần sao?
- Hừ!
Nam Cung Hỏa Nguyệt quay gương mặt xinh đẹp qua một bên, dừng một chút, nói:
- Hôm nay tạm thời tha cho ngươi, cởi.
Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp băng lãnh của nàng một hồi, mới giơ tay lên, giúp nàng chậm rãi cởi vớ lưới ra.
Dưới ánh đèn, hai bàn chân ngọc tuyết trắng của thiếu nữ thình lình mà hiện.
Lạc Thanh Chu giữ trong lòng bàn tay, nhìn nàng nói:
- Bệ hạ, bây giờ chúng ta đang ở trên giường, không phải ở đại điện, hiện tại nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta, không có người khác. Ngươi cần gì phải dùng thái độ vênh váo hung hăng của Nữ đế ra chứ? Lần một lần hai thì không sao, nếu ngươi thường xuyên cứ như vậy, thần sợ sẽ bị sợ hãi mà xuất sớm, rất có thể về sau cũng không có cách nào phục thị bệ hạ.