【 Long nhi chuẩn bị đi Đông hồ, tỷ tỷ nói nơi đó rất tốt. Tỷ tỷ đang ở đó chờ Long Nhi, công tử muốn cùng đi không? 】
Lạc Thanh Chu trả lời: 【 Đêm nay ta còn có việc, chắc không đi được. Nguyệt tỷ tỷ đã nói nơi đó rất tốt, vậy ngươi cứ đi nơi đó đi, đêm mai ta sẽ đi tìm ngươi 】
Hắn nghĩ một hồi, lại gửi tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nguyệt tỷ tỷ, vậy tối mai ta qua 】
Tần nhị tiểu thư lại không nhịn được nói:
- Thanh Chu ca ca thật bận, thật vất vả...
Lạc Thanh Chu thở dài nói:
- Ai nói không phải đây, a.. Lại bóp ta...
Hai người lại nói một hồi.
Tần nhị tiểu thư thân thể yếu đuối, hôm nay vẫn luôn ở tiệm sách kể chuyện xưa cho Nam Cung Tuyết Y, không hề nghỉ trưa, cho nên rất nhanh đã buồn ngủ.
Còn chưa tới rạng sáng, nàng đã ngủ thiếp đi.
Lạc Thanh Chu lại ôm nàng suy nghĩ một hồi, mới yên lặng xuống giường, đi qua mở cửa sổ.
Trong đình viện, ánh trăng như sương.
Châu nhi đang ở nơi đó, cầm phi đao trong tay, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đang lợi dụng nội lực thả ra khí tức, cảm nhận xung quanh.
Ba!
Nàng đột nhiên giương tay nhỏ lên, phi đao bắn nhanh mà ra, ngay giữa hồng tâm ở góc tường.
Mà cặp mắt của nàng từ đầu đến cuối đều nhắm chặt.
Lạc Thanh Chu không quấy rầy nàng, lặng yên không một tiếng động lướt lên nóc nhà, nhìn về phía phòng ốc xung quanh.
Cẩn thận lục soát một hồi, thấy không có điểm gì lạ, hắn hạ xuống dưới hẻm nhỏ bên ngoài.
Rất nhanh, hắn đã đi tới con đường đối diện Ngọc Xuân lâu.
Lúc này Ngọc Xuân lâu, đèn đuốc vẫn sáng trưng như cũ, trên lầu hai vẫn có các thân ảnh khoác áo mỏng đang nhảy múa hấp dẫn khách nhân.
Từng đợt tiếng đàn du dương, cùng tiếng ca ngọt ngào, hoà với âm thanh ủng hộ của khách nhân, từ trong lâu truyền ra.
Có một vài cửa sổ của gian phòng, cố ý dùng sa mỏng để trang trí, bên trong lóe lên ánh đèn, phản chiếu thân ảnh của nam nữ, từ dưới lầu có thể mơ hồ nhìn thấy người trong phòng đang đánh lộn.
Có khách nhân cố ý mở cửa sổ ra một chút, có thể nhìn thấy một đôi chân nhỏ tuyết trắng đang đung đưa ở trên bệ cửa sổ rèn luyện thân thể.
Lạc Thanh Chu tính toán thời gian, hôm nay là ngày mười hai tháng giêng, ngày mai mười ba, ngày kia mười bốn.
Ngày kia nữa...
Chuyện này, hắn nhất định phải tra ra manh mối.
Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con! Cho dù Ngọc Xuân lâu này là đầm rồng hang hổ, hắn cũng phải xông vào một lần.
Đương nhiên, còn có Khai Quốc Hầu phủ.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, hắn không dám tiếp tục trì hoãn, lập tức lấy chuột ngọc, chìm vào lòng đất, rất nhanh đã tiến vào hoàng thành.
Một đường thông suốt.
Khi hắn đi vào Dao Hoa cung, quận chúa vừa hay gửi đến tin nhắn: 【 Còn chưa tới sao? Bệ hạ lại nhắn tin cho ta, nói ngươi còn không đi, nàng sẽ phái người đi đón ngươi 】
Lạc Thanh Chu vội vàng cất bảo điệp đưa tin đi, trực tiếp từ trên nền đất đi vào phòng.
Trong phòng, đốt lò sưởi, điểm huân hương.
Trên giá nến, mấy nến đỏ tựa như mới được đốt lên, đang cháy trong im lặng.
Trên giường, một thiếu nữ thân mặc hồng y đang dựa trên vách tường mềm, với tư thế nằm nghiêng mê người, một tay nâng mặt, một tay lật thư tịch trên giường.
Váy đỏ rộng thùng thình cũng không thể che lấp tư thái thướt tha nổi bật của nàng, từ trên nhìn xuống, lồi lõm chập trùng, đường vòng cung mê người.
Núi non cao nhất, chiếc eo thon nhỏ, cái mông căng tròn, cặp đùi thon dài thẳng tắp...
Đương nhiên, dưới làn váy, còn có một đôi chân ngọc đang mặc vớ lưới, che đi bàn chân khả ái...
Thời khắc này, Nữ đế bệ hạ lại yên tĩnh đến mê người.
Lạc Thanh Chu đang không biết nên mở miệng thế nào, nàng đột nhiên dùng giọng điệu lười biếng mở miệng nói:
- Trẫm mệt mỏi, tới, giúp trẫm xoa bóp thân thể.
Lạc Thanh Chu cởi giày ra, đi tới.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nâng ánh mắt lên, nhìn hắn một cái, lạnh giọng hỏi:
- Tối hôm qua đi đâu?
Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói:
- Về nhà.
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp mắt lại, nói:
- Về nhà? Nơi này chẳng lẽ không phải nhà của ngươi?
Lạc Thanh Chu cúi đầu, không nói gì.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, duỗi ra một chân, nhẹ nhàng đá hắn một chút, nói:
- Bóp chân trước.
Sau đó nàng lại nói:
- Cởi vớ trước đi.
Lạc Thanh Chu không nói gì, cũng không cởi ra, nhẹ nhàng bóp chân.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức “a” một tiếng, nhăn đầu lông mày trừng mắt liếc hắn một cái:
- Đau... Có thể nhẹ một chút không?
Lập tức lại hừ lạnh cảnh cáo nói:
- Nếu ngươi đêm nay hành động thô lỗ giống đêm động phòng, cẩn thận đầu của ngươi.
Lạc Thanh Chu nhịn không được nói:
- Bệ hạ, đêm động phòng đó, thần đã rất nhẹ nhàng. Thần hầu hạ ngài nửa canh giờ trước, là chính ngài mở miệng, thần mới...
- Ngươi ngậm miệng.