Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Trẫm sao lại không nhìn ra, ngươi có bất kỳ sợ hãi và khẩn trương nào vậy.
Lạc Thanh Chu vuốt ve chân nhỏ trơn mềm trong lòng bàn tay, nói:
- Thần sẽ từ từ phản cảm.
Nam Cung Hỏa Nguyệt không nói gì thêm, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn:
- Vậy sau này ngươi đừng chọc giận trẫm, hôm nay là ngươi chọc trẫm trước.
Lạc Thanh Chu không tranh luận cùng nàng, nói:
- Được, là thần sai.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại đợi một hồi, nhịn không được lườm hắn một cái, nói:
- Còn chưa sờ đủ sao? Giúp trẫm cởi áo.
Lạc Thanh Chu lúc này mới buông chân ngọc trong lòng bàn tay ra, ngồi dậy, hai tay đặt ở chiếc eo nhỏ của nàng, giúp nàng nhẹ nhàng tháo dây thắt lưng ra, ngẩng đầu nhìn nàng một chút, thời khắc này nữ đế bệ hạ, buông thõng lông mi dài, gương mặt ửng đỏ, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi đỏ, nào còn dáng vẻ vênh váo hung hăng vừa nãy.
- Nhìn cái gì vậy? Nhanh lên.
Nam Cung Hỏa Nguyệt trừng mắt một cái, có chút xấu hổ, ngay cả lỗ tai đều đỏ.
Lạc Thanh Chu giúp nàng tháo dây thắt lưng ra, lại nhẹ nhàng trút bỏ váy đỏ phía ngoài, lập tức, lại cởi trâm cài và trang sức trên mái tóc nàng.
Một mái tóc đen nhánh như thác nước lập tức rủ xuống.
Lạc Thanh Chu ôm lấy nàng.
Nữ đế bệ hạ vừa còn ở trên cao cao uy nghiêm bức người, giờ phút này thân thể lại mềm mại run lên, miệng lắp bắp:
- Đừng... Đừng quá thô lỗ...
- Ừm.
Lạc Thanh Chu đáp ứng một tiếng, cúi đầu hôn vào trán nàng một cái, rồi ôm nàng, nằm xuống, đắp chăn xong.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Sau một lúc lâu, lông mi Nữ đế bệ hạ rung động, chậm rãi mở hai mắt ra, quay gương mặt xinh đẹp qua nhìn hắn, khắp khuôn mặt đều là vẻ mê mang.
- Ngươi... Ngươi sao vậy?
Lạc Thanh Chu nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm nàng vào trong ngực, không nhúc nhích, miệng bắt đầu ngáy:
- Khò khò... Khò khò. ..
Nữ đế bệ hạ: - ...
- Nói chuyện.
- Khò khò... Khò khò...
- Trẫm sẽ tức giận.
- Khò khò... Khò khò... A...
Nữ đế bệ hạ hung hăng cắn một cái vào miệng hắn, lập tức thân thể lộn một vòng, lại cao cao ở trên, buồn bực nói:
- Xem ra trẫm thật sự phải trừng phạt ngươi.
Lạc Thanh Chu lúc này mới mở mắt ra nói:
- Bệ hạ, thần đột nhiên nhớ ra có chuyện muốn hỏi người.
Xoẹt.
Nữ đế bệ hạ thô lỗ xé rách quần áo hắn, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nói:
- Ngươi nói là việc của ngươi, trẫm trừng phạt là việc của trẫm.
Lạc Thanh Chu đột nhiên ôm lấy nàng, thân thể lộn một vòng, đặt nàng ở phía dưới.
- Làm càn, ngươi. .. Ư...
Lạc Thanh Chu bá đạo chặn miệng của nàng lại.
Nữ đế bệ hạ vừa rồi còn uy nghiêm mạnh mẽ, rất nhanh đã mềm nhũn ra.
Lạc Thanh Chu hôn một hồi, thấy nàng chịu thua mới buông ra nói:
- Bệ hạ, tên Khai Quốc hầu kia, ngài tín nhiệm hắn không?
Hai mắt Nữ đế bệ hạ vẫn còn mê ly, thất thần một hồi, sắc mặt trầm xuống, cả giận nói:
- Ngươi bây giờ hỏi cái này làm gì? Cố ý?
Lạc Thanh Chu vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng, nói:
- Không phải, ta sợ bệ hạ chờ một lúc nữa... Ngủ mất, bắt đầu từ ngày mai lại bận bịu chính sự, không có thời gian hỏi.
Khắp khuôn mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, không nói gì.
Hiện giờ trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, căn bản không có cách nào suy nghĩ chuyện khác, thậm chí cũng đã quên mất vừa rồi hắn mới hỏi chuyện gì.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Bệ hạ lần hành động quân sự này, tên Khai Quốc hầu kia có biết không?
Lúc này Nam Cung Hỏa Nguyệt mới tỉnh táo lại, thần sắc cứng đờ, nói:
- Hắn không biết, hắn là lão thần của tiên đế, mặc dù trẫm đăng cơ, hắn biểu thị thần phục, nhưng trẫm còn cần quan sát nhất thời. Ngươi đột nhiên hỏi cái khác, là phát hiện cái gì sao?
Lạc Thanh Chu tùy tiện viện một lý do:
- Tối hôm qua ta phát hiện có một cao thủ thần hồn đi ra từ trong phủ hắn, lượn lờ ở Nam Quốc quận vương phủ, hình như đang tìm kiếm cái gì.
Vừa nghe lời này, con mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt co rụt lại, từ từ đẩy hắn qua một bên, ngồi xuống nói:
- Ngươi chắc chắn? Tối hôm qua thần hồn kia đi Nam Quốc quận vương phủ rồi? Đi làm cái gì, ngươi tận mắt nhìn thấy sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Chắc chắn, thần hồn kia dùng người giấy phụ thân thuật, ta không dám tới gần, cho nên không nhìn thấy.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn hắn thật sâu, nói:
- Nếu như trẫm không nhớ lầm, tối hôm qua người Tần gia làm khách ở Nam Quốc quận vương phủ. Trận pháp mà Nam Quốc quận vương phủ tạo ra, thần hồn bình thường không có cách nào đi vào. Đương nhiên, người giấy phụ thân thuật không có bất kỳ khí tức nào, có thể tiến vào vài chỗ, ví dụ như, nơi của tân khách, nơi đó không nhất định phải thiết lập trận pháp.