Nguyệt Vũ đang đứng ở trên hành lang lập tức đi theo.
Sắc mặt mọi người Tần gia đều trắng bệch.
Tống Như Nguyệt run run rẩy rẩy đứng lên, xoay người khóc nói:
- Thanh Chu, ngươi... Ngươi... Ngươi sao có thể...
Nàng đột nhiên cứng đờ, nhìn về phía cửa chính.
Nữ đế bệ hạ vừa nãy mới nổi giận đùng đùng đi ra cửa lớn, lại đột nhiên quay người bước trở về, cắn răng nói:
- Trẫm tới ăn cơm, không phải tới để ăn cục tức này! Tức đã ăn, nhưng cơm còn chưa ăn, trẫm làm gì có mặt mũi mà sống chứ.
Lập tức cả giận nói:
- Tần phu nhân, mang thức ăn lên! Ta muốn uống rượu.
Tống Như Nguyệt: - ...
Tiệc tối rất phong phú.
Nhưng bầu không khí trên bàn, lại cực kỳ ngột ngạt.
Mọi người đều cúi đầu, thần sắc khác nhau.
Không ai từng nghĩ tới, Nữ đế bệ hạ nổi giận đùng đùng rời đi, lại đột nhiên vòng trở lại, không những thế còn trở về chỉ để ăn cơm...
Uy nghiêm và tôn nghiêm của hoàng đế đâu rồi?
Mấy ngày trước không phải một lời không hợp liền giết sao?
Từ trên xuống dưới Tần gia đều như ở trong mơ, một chút phản ứng cũng không có.
- Tại sao không đốt pháo?
Ngay lúc trong lòng mọi người đang lo sợ cùng nghi hoặc, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên mặt lạnh mở miệng nói:
- Thăng quan là tin vui, pháo cũng đã bày sẵn ở ngoài cửa lớn, nhưng lại không đốt, là không chào đón trẫm đúng không?
Tần Văn Chính lập tức kịp phản ứng, vội vàng nhìn ra ngoài cửa nói:
- Chu quản gia, đốt pháo.
Lúc này, Tần Xuyên lập tức lao ra nói:
- Để ta.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn thấy thân ảnh linh hoạt của hắn, dừng một chút, mở miệng nói:
- Tần đại nhân, thứ tử này của ngươi trước đó là học ở trong Long Hổ học viện đúng không? Nếu như còn muốn đi, chỉ cần nói cho trẫm một tiếng là được.
Tần Văn Chính nghe vậy giật mình, không khỏi nhìn nàng một cái.
Hắn bây giờ còn chưa thể hiểu nổi, Nữ đế bệ hạ vừa nãy còn nổi giận đùng đùng nói muốn chém đầu hết cả nhà bọn hắn, vậy mà chỉ trong nháy mắt, lại chủ động quan tâm tới nhi tử của hắn.
Hắn đang không biết nên trả lời thế nào, Tống Như Nguyệt ở một bên đã vội vàng đánh bạo, run giọng nói:
- Bệ hạ, Xuyên nhi có thể lại đi sao?
Nàng đương nhiên muốn nhi tử nhà mình tiếp tục học ở Long Hổ học viện, dù sao nơi đó vẫn an toàn hơn.
Lúc này, ngoài cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ lộp bộp.
Nam Quốc quận vương lập tức bưng chén rượu lên, cười nói:
- Đến, chúng ta kính bệ hạ một chén trước, vừa uống vừa trò chuyện.
Đám người nghe vậy, lập tức đều bưng chén rượu lên.
Lúc này, Tần Xuyên cũng vội vàng chạy vào, lại cung cung kính kính đứng ở một bên, không dám ngồi xuống.
Trong lòng của hắn có chuyện, muốn nói lại thôi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt uống rượu xong, nhìn về phía hắn hỏi:
- Tần Xuyên, ngươi còn muốn đi Long Hổ học viện tiếp tục học không? Nếu như còn muốn đi, ngày mai trẫm sẽ phái người đến nói chuyện.
Mặt mũi Tần Xuyên lập tức tràn đầy khẩn trương, mặt đỏ lên, lắp bắp nói:
- Ta... Thảo dân... Thảo dân....
Lúc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên mở miệng nói:
- Bệ hạ, nhị ca muốn nhập quân ở tiền tuyến. Ban đầu hắn muốn tự xin vào, nhưng bây giờ kinh thành không chiêu mộ binh sĩ nữa, quân đội tiền tuyến mà bệ hạ phái đi cũng không nhận người mới. Cho nên hắn muốn nói với ngài một tiếng, xem ngài có thể...
- Trẫm nói chuyện với ngươi không?
Sắc mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức trở nên lạnh lẽo, nàng dùng ánh mắt không có ý tốt mà nhìn hắn, cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu:
- Trẫm đang nói chuyện với Tần Xuyên, ngươi chen miệng vào làm gì? Hừ, trong mắt không có vua, lắm mồm, phách lối đến cực điểm! Nếu dám mở miệng nói chuyện, ta cắt lưỡi ngươi.
Lạc Thanh Chu không nói tiếp nữa.
Đám người Tần gia đều biến sắc, cúi đầu.
Trên bàn lại trở nên yên tĩnh.
Âm thanh uy nghiêm của Nam Cung Hỏa Nguyệt một lần nữa vang lên:
- Tần Xuyên, ngươi nếu muốn đi tiền tuyến, trẫm có thể cho ngươi đi. Nhưng...
Tần Xuyên nghe xong, mặt mũi liền tràn đầy kích động, cúi đầu khom người, dõng dạc nói:
- Tần Xuyên nghe lệnh bệ hạ anh dũng giết địch, chết mới dừng.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Tống Như Nguyệt lập tức tái nhợt.
Khóe mắt Tần Văn Chính cũng không nhịn được mà hơi cay.
Nam Cung Hỏa Nguyệt có chút nhíu mày, nghiêm túc nói:
- Trước khi vào quân, kiêng kỵ nhất là nói những điều xấu này. Ngươi là người giữ hương hoả duy nhất của Tần gia, trẫm sở dĩ do dự, là sợ ngươi đi tiền tuyến sẽ xảy ra chuyện gì đó, trẫm không cách nào giải thích với Tần đại nhân và Tần phu nhân. Nếu như ngươi thật sự muốn đi, trẫm không cần ngươi anh dũng giết địch, cũng không cần ngươi tranh đoạt bất luận quân công gì. Bất cứ lúc nào, chỉ cần có thể sống sót, cho dù ngươi bất đắc dĩ đầu hàng, trẫm cũng sẽ không trách ngươi.
Vừa nghe lời này, trong lòng mọi người đều giật mình, ánh mắt phức tạp nhìn về phía nàng.