Đầu lông mày Tống Như Nguyệt nhảy lên mấy lần, con mắt chăm chú mà nhìn chằm chằm vào người nào đó.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Bệ hạ, Thanh Chu không có ý gì hết. Thanh Chu chẳng qua chỉ cảm thấy...
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm hắn nói:
- Cảm thấy cái gì?
Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay nói:
- Thanh Chu chẳng qua cảm thấy, bệ hạ không nên ép buộc. Nhạc phụ nhà ta đã nói rất rõ ràng, đại tiểu thư đã từng trải qua một ít chuyện, tạm thời không muốn lấy chồng, bệ hạ cần gì phải lấy thân phận Hoàng đế, dồn ép không tha? Bệ hạ cũng là nữ tử, lúc trước Thái hậu ép bệ hạ lấy phò mã, ngài có tâm tình thế nào?
Vừa nghe lời này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Ngay cả Nam Quốc quận vương và Vương phi đều bị hù trong lòng run lên, sắc mặt trắng bệch mà nhìn hắn.
Thiếu niên này, thật to gan.
Tống Như Nguyệt trực tiếp bị hù mặt đen thui, thân thể mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, cuống quít hoảng sợ run giọng nói:
- Bệ... Bệ hạ thứ tội... Thanh Chu hắn... Hắn hôm nay ngã bệnh, đầu óc không được tỉnh táo, cho nên... Cho nên mới phạm thượng...
Tần Văn Chính cũng bị hù sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất.
Đám người Tần gia, bao gồm cả những nha hoàn đứng ngoài cửa, cũng đều kinh hồn bạt vía, quỳ trên mặt đất.
Bên trên hành lang, chỉ có Bách Linh và Hạ Thiền là còn đứng.
Bách Linh nhỏ giọng thầm thì nói:
- Thiền Thiền, cô gia thật lớn...
Nguyệt Vũ ở một bên nhịn không được quay đầu nhìn nàng một cái.
Bách Linh vội vàng lại nói thầm một câu:
- Lá gan, lá gan thật lớn...
Trong đại sảnh, Tần nhị tiểu thư cũng cúi đầu, quỳ xuống.
Chỉ có Lạc Thanh Chu và Tần đại tiểu thư vẫn đứng ở nơi đó như cũ.
Toàn bộ người nhà Nam Quốc quận vương phủ cũng đều cúi đầu, trong lòng sợ hãi, không dám nói lời nào.
Cảnh tượng đổ máu ở kinh thành và hoàng thành mấy ngày nay, rõ mồn một trước mắt, đám đại thần, thế gia công huân, thậm chí thành viên hoàng thất, chỉ cần dám nói một lời, chính là đầu người rơi xuống đất, thậm chí chém đầu cả nhà...
Thiếu niên này, muốn hại chết toàn bộ Tần gia sao?
Cho dù hắn được sủng ái, cũng không nên phạm thượng nói những lời này với bệ hạ ở trước mặt nhiều người như vậy.
Ai cũng biết, bệ hạ và Thái hậu…
Ai ngờ lúc này, thiếu niên này vậy mà vẫn mở miệng nói:
- Bệ hạ, thời đại này, nam tôn nữ ti, đại đa số gia đình, nữ tử từ lúc vừa ra đời đã không có bất kỳ địa vị gì trong nhà, thậm chí không có bất kỳ tự do nào. Sau khi lớn lên, cũng không thể cùng người mình thích thành thân, chỉ có thể nghe theo lời của phụ mẫu. Nữ tử chẳng lẽ cũng không phải là người? Bệ hạ thân là nữ nhi, trải nghiệm sâu nhất, cho dù ngài ưu tú, cố gắng, kết quả thì sao? Cuối cùng còn không phải biến thành bộ dáng chật vật trước kia sao? Ngay cả chung thân đại sự cũng bị người khác ép buộc, ngay cả...
- Im miệng!
Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên vung tay áo bào, chén trà trên bàn rơi trên mặt đất, vỡ nát.
Váy đỏ trên người nàng, đột nhiên bay phất phới, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ nhìn hắn.
- Lạc Thanh Chu! Ngươi nghĩ ta không dám chém hết nhà ngươi sao?
Mọi người Tần gia đều bị hù doạ đến mức trắng bệch cả mặt, không ngừng run rẩy.
Người một nhà Nam Quốc quận vương, cũng bị hù thân thể run lên, quỳ xuống.
Thiếu niên này, thật sự chán sống rồi sao?
Ai ngờ âm thanh không sợ chết kia vậy mà lại vang lên lần nữa:
- Bệ hạ, Thanh Chu còn chưa nói xong! Bệ hạ bây giờ lấy thân nữ nhi ngồi lên đế vị, vì thế nên lấy khả năng của mình, làm chủ cho nữ nhi trong thiên hạ, để các nàng có thể đứng lên. Cho dù không thể để các nàng tôn quý, địa vị ngang bằng nam tử, nhưng cũng nên giúp bọn họ loại bỏ những quy củ rườm rà lạc hậu xấu xí kia... Đây mới là chuyện bệ hạ nên làm!
Nói xong, hắn liền quỳ một chân trên đất, cúi đầu nói:
- Thảo dân nói xong, bệ hạ muốn chém giết muốn róc thịt, muốn làm gì cũng được. Chỉ là những lời này, không có liên quan gì tới Tần gia, hi vọng bệ hạ đừng giận chó đá mèo lên người khác.
Trong đại sảnh, hoàn toàn tĩnh mịch.
Đám người Tần gia quỳ trên mặt đất, đã bị hù đến mức đầu óc trống rỗng, miệng không thể nói.
Chỉ có Tần đại tiểu thư vẫn đứng ở nơi đó không chút nhúc nhích.
Ánh mắt kinh ngạc nhìn bóng lưng kia, trong mắt giống như có gợn sóng tạo nên.
- Gan to bằng trời! Tự cho là đúng! Mắt không có quân chủ! Phách lối đến cực điểm!
Nữ đế Đại Viêm tức đến mức sắc mặt xanh lét, mắng thêm vài câu lập tức đột nhiên đứng dậy, phất tay áo một cái, bước nhanh rời đi, cả giận nói:
- Ngươi chờ đó cho trẫm! Trẫm muốn chém đầu cả nhà ngươi! Một tên cũng không chừa.
Nói xong, nàng bước ra đại sảnh, nổi giận đùng đùng đi về cửa lớn.