Cho dù là Lạc Thanh Chu, cũng không khỏi phải nhìn nàng thêm một chút.
Tần Xuyên lập tức quỳ trên mặt đất, lệ nóng rưng rưng nói:
- Bệ hạ... Đại ân của bệ hạ, Tần Xuyên cho dù máu chảy đầu rơi, cũng không thể báo đáp...
Tần Văn Chính và Tống Như Nguyệt cũng đỏ mắt rưng rưng, quỳ xuống.
Ngữ khí của Nam Cung Hỏa Nguyệt chậm rãi nói:
- Tần đại nhân, Tần phu nhân, đứng lên đi. Những lời này của trẫm, không chỉ nói riêng với Tần Xuyên, cho dù là tướng sĩ khác, trẫm cũng nói như vậy. Chỉ cần bọn hắn tận lực, dù đầu hàng hay rút lui, hoặc đào vong, trẫm đều tuyệt sẽ không trách tội.
Tần Văn Chính không khỏi đỏ hồng mắt run giọng nói:
- Bệ hạ rộng lượng, không ai bằng!
Nam Cung Ngọc Phong cũng không nhịn được nói:
- Bệ hạ thương xót cho tướng sĩ như vậy, trong lòng các tướng sĩ đều cảm kích, một lòng muốn báo đáp cho bệ hạ! Lần này bình định, chắc chắn hoàn thành!
Hắn lại nâng ly rượu lên nói:
- Xuyên nhi, đứng lên đi, chúng ta lại kính bệ hạ một chén.
Tần Xuyên lập tức lau lau nước mắt, từ dưới đất đứng lên, cầm chén rượu lên, nhìn về phía nữ đế bệ hạ một thân hồng y trước mắt, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết kẻ sĩ chết vì tri kỷ.
Giờ khắc này, cho dù thiếu nữ trước mắt kêu hắn đi chết, hắn cũng không chút do dự.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, ánh mắt đột nhiên lại nhìn về phía người nào đó, mở miệng nói:
- Tiên sinh, nhị ca nhà ngươi một lòng tham quân báo quốc, ngươi có mong muốn này không? Vừa hay, trẫm cần phái một người, mang theo năm vạn quân đi Vân Thành trấn thủ, để phòng quân của Thái Vương, tiên sinh có dám mặc giáp đến đó không?
Lời này vừa nói, mọi người đều cả kinh.
Bờ môi Tống Như Nguyệt giật giật, muốn nói chuyện, nhưng cũng không dám.
Nam Quốc quận vương do dự một chút, vẫn không nhịn được mở miệng nói:
- Bệ hạ, năm vạn tướng sĩ còn lại, là binh lực phòng thủ cuối cùng của kinh thành, nếu xảy ra sai sót, chỉ sợ...
Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nói:
- Có Lạc tiên sinh mang binh, sao có thể xuất hiện sai lầm được?
Nàng lại nói:
- Vương thúc chắc không biết, mưu sĩ đã nghĩ ra kế đưa Nguyệt Ảnh mang theo tám ngàn kỵ binh ngân giáp, cùng hai vạn tướng sĩ giỏi phòng thủ đi cứu viện Hỏa Nguyệt quốc, để tướng sĩ còn lại đi Vân Thành trấn thủ, bóp chặt con đường đến kinh thành, phòng ngừa Thái Vương nhào về phía kinh thành hoặc là cùng liên quân bảy nước phản quân cùng thiết lập mưu kế, ổn định các chư hầu khác, kích thích dũng khí cầu vương của các chư hầu, chính là Lạc tiên sinh.
- Còn nữa, tạo ra lời đồn, nói cho những tướng sĩ trong quân phản loạn kia về quê phát tiền, chia vợ, cũng là tiên sinh.
- Mưu kế của tiên sinh, thiên hạ vô song, có hắn mang binh, trẫm rất yên tâm.
Vừa nghe lời này, mọi người đều thầm rung động.
Nam Quốc quận vương càng kinh ngạc hơn, hắn chỉ biết từ tối qua đến ngày hôm nay, bệ hạ ban bố rất nhiều mệnh lệnh, mà mỗi một mệnh lệnh, đều được tính toán rõ ràng, việc này hoàn toàn không phải là người bình thường có thể nghĩ ra.
Đặc biệt là một chiêu chia vợ con cuối cùng, chưa đến mấy ngày, sẽ biến thành ác mộng cho đám quân phản loạn kia.
Lúc ấy nghe được mưu kế này, không riêng gì hắn, các thành viên hoàng thất và đại thần khác đều vỗ tay tán dương, nhưng trong lòng cũng phát lạnh, bọn họ đều âm thần suy đoán, một chiêu này... Thật sự không chê vào đâu được, đến cùng là do ai nghĩ ra!
Bây giờ không ngờ rằng, những mưu kế này đều là do người ở rể Tần gia này nghĩ ra!
Càng không ngờ rằng, bệ hạ lại làm theo toàn bộ.
Khó trách... Khó trách vừa rồi thiếu niên này dám gan to bằng trời, chọc bệ hạ tức đến bộ dáng kia, nhưng bệ hạ không chỉ không hề trách phạt, lại còn không để ý đến tôn nghiêm của Hoàng đế, quay ngược lại, trở về ăn cơm...
Nếu là người khác, cho dù là thành viên hoàng thất, chỉ sợ đã rớt đầu từ lâu rồi.
Lúc này, Nam Cung Hỏa Nguyệt lại thản nhiên nói:
- Vương thúc, ngươi cũng đã biết, Thôi n lệnh khiến tất cả chư hầu nghe mà biến sắc, âm thầm chửi mắng sau lưng nhưng không thể làm gì là ai nghĩ ra. Nhưng cũng là ai, đột nhiên bắt trẫm huỷ bỏ.
Vừa nghe lời này, Nam Quốc quận vương đầu tiên sững sờ một chút, lập tức chấn động, đột nhiên nhìn về phía thiếu niên đối diện, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng khó tin được.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng, nói:
- Dương mưu này, trẫm có thể kiêu ngạo mà nói, các triều đại từ trước đến nay không ai bằng, không có kế sách nào có thể so sánh. Những quân chủ đã từng nhức đầu với chư hầu, nếu biết mưu kế này, có lẽ hối hận mang theo tia hưng phấn nhảy ra khỏi Hoàng Lăng. Ai, đáng tiếc, bọn hắn đều không có vận khí tốt như trẫm. Đương nhiên, cái này cũng không chỉ là vận khí, còn có mắt nhìn người.