- Bệ hạ, tất cả mọi người đều lo lắng, ngài chỉ phái hơn một vạn tướng sĩ đi cứu viện Hỏa Nguyệt quốc, chỉ sợ dê vào miệng cọp, một đi không trở lại.
Nam Cung Hỏa Nguyệt bưng chén trà lên, cười lạnh nói:
- Đến cùng ai là dê, ai là sói, mấy ngày nữa sẽ biết.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân.
Nguyệt Vũ ở cửa ra vào bẩm báo nói:
- Bệ hạ, Lạc công tử bọn hắn tới.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía cửa ra vào.
Lạc Thanh Chu đỡ Tần nhị tiểu thư, tiến vào đại sảnh, những người khác theo ở phía sau.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt, đầu tiên rơi vào trên hai người bọn họ, sau đó lại rơi vào thân ảnh đi phía sau, khóe miệng bỗng nhếch lên.
- Bái kiến bệ hạ.
Đám người cúi đầu khom người hành lễ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia, thản nhiên nói:
- Các vị bình thân. Hôm nay trẫm cải trang mà đến, mục đích là để chúc mừng Tần gia thăng quan, mọi người không cần câu nệ như vậy đâu.
Lập tức nàng lại nhìn về phía thiếu niên nho nhã tuấn mỹ mặc một bộ nho bào trước mặt, cười nói:
- Tiên sinh và Tần nhị tiểu thư thật ân ái, đi tới chỗ nào, cũng đều phải tự mình dìu đến.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Nhị tiểu thư thân thể yếu đuối, Thanh Chu đương nhiên phải chăm sóc tốt cho nàng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hơi híp mắt lại, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía sau bọn hắn, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:
- Vị này là... Tần đại tiểu thư sao? Hôm đó ở trong cung, Tần đại tiểu thư mang theo mạng che mặt, trẫm không nhìn thấy chân dung, không ngờ rằng lại xinh đẹp như thế.
Tống Như Nguyệt vội vàng cười nói:
- Bệ hạ chớ trách, Khiêm Gia nhà ta từ nhỏ đã không thích nói chuyện, hôm nay đột nhiên nhìn thấy bệ hạ xuất hiện, có lẽ là bị hù dọa, cho nên mới không dám nói chuyện với bệ hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nói:
- Không sao. Mà Tần phu nhân, Tần đại tiểu thư đẹp động lòng người như thế, đã định gả cho người nào chưa?
Sắc mặt Tống Như Nguyệt lập tức cứng đờ:
- Cái này...
Nam Cung Hỏa Nguyệt mặt tươi cười nói:
- Nếu vẫn còn chưa, chỗ trẫm có một mối hôn sự rất tốt, Tần đại nhân và Tần phu nhân có lẽ có thể suy nghĩ một chút, cam đoan sẽ không ủy khuất Tần đại tiểu thư.
Tống Như Nguyệt vừa muốn nói chuyện, Tần Văn Chính đột nhiên mở miệng nói:
- Bệ hạ hậu ái, thần vô cùng cảm kích. Chỉ là khuê nữ này của thần, trước kia đã trải qua một vài chuyện, cho nên tạm thời còn không muốn gả ra ngoài, thần cũng không muốn để nàng gả đi. Tần gia thần mặc dù không còn như trước kia, nhưng vẫn có thể nuôi được nàng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng, nói:
- Tần đại nhân, nữ tử cuối cùng cũng phải lấy chồng, Tần đại nhân cũng không thể nuôi nàng cả một đời được. Tần đại nhân yên tâm, Tần đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, trẫm nhất định sẽ giúp nàng tìm một nhà khá giả.
Tần Văn Chính hơi nhíu mày, lúc đang không biết từ chối như thế nào, sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh:
- Bệ hạ, bây giờ Đại Viêm loạn trong giặc ngoài, phản tặc hùng hổ doạ người, Hỏa Nguyệt quốc nguy cơ sớm tối, bệ hạ lại vừa đăng cơ không lâu, vẫn nên quan tâm đại sự thiên hạ đi, cần gì phải vì chút chuyện nhỏ của Tần gia mà hao tâm tổn trí?
Đám người nghe vậy, đều quay đầu nhìn lại.
Tần đại tiểu thư cũng ngước mắt lên nhìn.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Bệ hạ nên quan tâm làm thế nào bình định phản loạn, làm thế nào để đuổi Yêu tộc, làm thế nào để ổn định biên cảnh, sau đó, phải nghỉ ngơi lấy lại sức thế nào để bách tính Đại Viêm đều có cuộc sống ấm no hạnh phúc. Đám đại thần, các tướng sĩ, dân chúng, đều ủng hộ bệ hạ, đều ôm hi vọng với bệ hạ, hi vọng bệ hạ tâm ở thiên hạ, không quên dự tính ban đầu.
Những lời này, khí phách.
Trong đại sảnh, đột nhiên đều yên lặng lại.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe xong, chỉ cười nhạt một tiếng, nói:
- Tiên sinh nói quá lời. Mấy ngày nay trẫm không ngủ không nghỉ, đều quan tâm đại sự thiên hạ. Hôm nay khó có thời gian nhàn rỗi, đến Tần phủ nghỉ ngơi một hồi, tâm sự mấy chuyện bình thường, thư giãn một chút. Huống hồ, trẫm quan tâm đến hôn sự của Tần gia đại tiểu thư, còn không phải bởi vì tiên sinh sao?
Lập tức nàng lấy giọng đùa vui nói:
- Tần gia đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, ta sợ tiên sinh cả ngày ở trong phủ, mất hồn mất vía, không tập trung tinh thần, không có cách nào đi học cho giỏi, cũng không cách nào giúp trẫm giải quyết chuyện thiên hạ. Cho nên, trẫm lúc này mới sốt ruột gả Tần đại tiểu thư đi.
Nàng nhíu mày, lại nói:
- Thế nào, tiên sinh nhìn có vẻ rất không muốn? Hay tiên sinh thật sự có ý khác? Nếu là có, cứ việc nói với trẫm, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.