Nàng ngoặt vào một hẻm nhỏ, xuyên qua hẻm nhỏ, lại đi trên đường phố thêm một hồi, đột nhiên lại tiến vào một cửa hàng.
Ở trong cửa hàng chờ đợi hồi lâu, mới thất tha thất thểu quay về con hẻm trước đó.
Nàng đi vào hẻm nhỏ, đột nhiên dán người ở góc tường, ánh mắt nhìn về phía cửa ngõ, chờ hồi lâu, mới thở dài một hơi. Nàng đột nhiên bước nhanh hơn, đi sâu vào trong hẻm nhỏ.
Rất nhanh, nàng đứng ở trước một cánh cửa, lại hết nhìn đông tới nhìn tây chốc lát, mới đưa tay gõ cửa gỗ.
Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!
Tiết tấu gõ cửa, có dài có ngắn.
Sau một lúc lâu, từ bên trong truyền đến tiếng cảnh giác của một nữ tử.
- Ai?
Tô Thanh Uyển lại liếc mắt nhìn hai phía, thấp giọng nói:
- Điền tỷ, là ta, Tô Thanh Uyển, ta có chuyện rất quan trọng muốn bẩm báo.
Kẹt kẹt.
Cửa gỗ đột nhiên mở ra. Lập tức, một nữ tử trang điểm diễm lệ thò đầu ra, nhìn nàng một cái, rồi nhìn về phía ngõ trước mặt, lập tức nói:
- Vào đi!
Tô Thanh Uyển lập tức nghiêng người đi vào.
Kẹt kẹt.
Cửa gỗ đóng lại.
Nữ tử trang điểm diễm lệ, lập tức ngưng trọng nói:
- Nói đi, chuyện quan trọng gì? Nói xong lập tức rời đi, Tôn đường chủ vẫn chờ ta hầu hạ đấy.
Sắc mặt Tô Thanh Uyển tái nhợt, run rẩy thấp giọng nói:
- Tên ở rể Tần gia kia, là…là….
- Là cái gì? Nói nhanh một chút.
Nữ tử trang điểm diễm lệ lúc này trở nên không chút kiên nhẫn.
Nhưng lúc này, thân thể Tô Thanh Uyển lại đột nhiên cứng đờ, mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn phía sau nàng.
Nữ tử trang điểm diễm lệ lập tức giật mình trong lòng, đột nhiên xoay người, một quyền đánh tới.
Nhưng nắm đấm vừa vung ra, đầu của nàng lại đột nhiên nghiêng một cái, trực tiếp rơi xuống đất!
Ầm!
Một tia lôi điện, loé lên ở vị trí cổ của nàng.
Tô Thanh Uyển há to mồm, vừa muốn hét lên một tiếng, một nắm đấm đột nhiên nở rộ ở trước mắt nàng.
Bành!
Đầu của nàng lập tức bắn tung ra, biến thành một chùm huyết vụ!
Thi thể không đầu đứng ở chỗ mấy giây, rồi ầm một tiếng, cứng đờ ngã trên mặt đất.
- Ai?
Hai nam tử đột nhiên vọt ra, nhưng chỉ thấy hai cỗ thi thể không đầu ngã trên mặt đất.
Hai cỗ thi thể không đầu, lúc này vẫn đang không ngừng phun ra máu tươi.
Thần hồn của Lạc Thanh Chu ra hẻm nhỏ, nhìn về phía lầu các trang trí xa hoa bên cạnh.
Lan can lầu hai lầu ba, đang có một nhóm nữ tử mặc sa mỏng đứng làm dáng ở nơi đó, nũng nịu phất tay với người đi đường ở dưới lầu.
Màu trên bảng hiệu vàng kim phía trên, là một dòng chữ rồng bay phượng múa: Ngọc Xuân lâu.
Ngọc Xuân lâu? Thưởng Túc hội?
Trong đại sảnh, bầu không khí ngưng trọng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt một thân hồng y, đang ngồi ở trên ghế nói chuyện cùng với Nam Quốc Quận Vương.
Những người khác, đều đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
Càng khiến bọn hắn thấp thỏm là, vị Nữ đế bệ hạ mạnh mẽ lạnh lùng này đang nói chuyện quốc gia đại sự.
- Thôi n lệnh thực sự quá ác độc, trẫm đã hạ lệnh phế trừ toàn bộ. Lúc trước những tên đưa Thôi n lệnh ra, trẫm đều đã giáng chức bọn họ...
- Vương thúc không cần lo lắng, như các thúc thúc bá bá khác hỏi, Vương thúc cứ việc ăn ngay nói thật. Trẫm hoàn toàn không hề có ác ý gì với bọn họ, càng sẽ không dùng loại phương pháp hèn hạ này để cướp đoạt đất của bọn hắn...
- Thái Vương và những người khác phản loạn, không có quan hệ gì với bọn họ. Chỉ cần bọn họ ngoan ngoãn giữ bổn phận ở đất phong của mình, chờ trẫm bình định phản loạn xong, tuyệt sẽ không truy cứu...
- Nếu có người đồng ý giúp trẫm bình định, đương nhiên sẽ càng tốt hơn. Đến lúc đó đất của Thái Vương và bảy tên loạn tặc kia, trẫm tuyệt sẽ không keo kiệt...
- Còn nữa, Vương thúc cứ việc nói cho bọn hắn, kể từ hôm nay, đất của Thái Vương và bảy tên loạn tặc kia, bọn hắn có thể thoải mái đi lấy. Ai có thể lấy được, thì là của người đó...
Nam Cung Ngọc Phong chắp tay nói:
- Bệ hạ yên tâm, thần đã truyền những tin tức này ra ngoài rồi. Theo thần được biết, Tấn vương và Tề vương đã chuẩn bị dẫn binh tiến đánh đất phong của Thái Vương, Trần vương và Cảnh Vương, cũng bắt đầu chiêu mộ binh sĩ, chuẩn bị ngăn chặn đường lui của bảy tên loạn tặc kia... Mưu kế về việc chia thê tử kia, nghe nói đã náo động cả quốc gia, có lẽ không đến mấy ngày, chờ binh lính Thái Vương và bảy tên phản tặc kia nghe được tin, sẽ tán loạn hết...
Lúc này, Vương phi Bạch Nhược Thủy cũng không nhịn được mở miệng nói:
- Bệ hạ, mưu kế quả này nhiên rút củi dưới đáy nồi, khiến mọi người phải vỗ tay tán dương. Các binh linh nếu nghe được tin tức này, đoán chừng cũng không còn muốn chiến đấu gì nữa. Không biết mưu kế này, là người nào nghĩ ra?
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng, cũng không trả lời.
Nam Cung Ngọc Phong dời chủ đề, chắp tay nói.