Lạc Thanh Chu trả lời:
- Tuân mệnh.
Bách Linh cười hì hì, đầu rụt trở về.
Chờ xe ngựa rời đi sau đó, Nam Cung Tuyết Y mang theo mấy người ngồi lên một chiếc xe ngựa khác, đi hiệu sách Mặc Tuyết.
Bên cạnh Tần nhị tiểu thư, chỉ có Thu nhi đi theo.
Lạc Thanh Chu và Thu Nhi ngồi ở một bên, ba tỷ muội các nàng ngồi ở bên kia.
Nam Cung Tuyết Y kéo tay Tần nhị tiểu thư, thân thiết hỏi:
- Vi Mặc, có phải thân thể không thoải mái hay không, vừa rồi ngươi mới ăn được mấy miếng cơm.
Tần nhị tiểu thư nhẹ giọng nói:
- Không có, chỉ là buổi sáng không có khẩu vị gì.
Nói xong, nàng nhìn đối diện một cái.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Nam Cung Tuyết Y lại nhìn về phía hắn nói:
- Lạc công tử, ta đã viết lại một kết cục khác cho Thạch Đầu Ký, kết cục viên mãn hơn một chút, đợi lát nữa ngươi qua xem thử giúp ta, được không?
Lạc Thanh Chu có chút đau đầu, mở mắt ra nói:
- Tuyết Y quận chúa, kết cục của Thạch Đầu Ký ta đã viết ra, sẽ không thay đổi nữa. Nếu Tuyết Y quận chúa cảm thấy viết không tốt, có thể trực tiếp sửa đổi in ấn là được, không cần hỏi tại hạ.
Nam Cung Tuyết Y lập tức nhíu mày nói:
- Vậy làm sao được, câu chuyện này là do ngươi viết, nếu ngươi không đồng ý với kết cục ta viết, ta cũng không dám sửa đổi.
Lạc Thanh Chu đành phải nói:
- Ta tán thành. Mỗi người có suy nghĩ khác nhau, Tuyết Y quận chúa cứ việc sửa đổi là được.
Nam Cung Tuyết Y còn muốn dây dưa, Tần nhị tiểu thư ở một bên mở miệng nói:
- Tuyết Y tỷ, ngươi thích kết cục gì, cứ sửa đổi thành kết cục đó. Thanh Chu ca ca viết, không nhất định phải có nhiều người biết đến. Đúng rồi, Thanh Chu ca ca mới kể cho Vi Mặc mấy câu chuyện nữ nhi giang hồ, Vi Mặc cảm thấy rất đặc sắc, lát nữa sẽ kể cho Tuyết Y tỷ nghe. Nếu như Tuyết Y tỷ cảm thấy có thể, chúng ta lập tức in ra sách.
Nam Cung Tuyết Y vừa nghe, ánh mắt liền sáng ngời, nói:
- Lại có chuyện xưa mới sao? Tuyệt quá! Vi Mặc, đợi lát nữa ngươi phải kể cho ta nghe, ta sẽ ghi nhớ.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Được.
Nàng lại nói:
- Lát nữa để Thanh Chu ca ca và tỷ tỷ đi đọc sách, chúng ta không cần quấy rầy bọn họ.
Ánh mắt Nam Cung Tuyết Y chợt lóe, nhìn ba người một cái, cười nói:
- Chỉ cần có chuyện xưa nghe, ta sẽ không quấy rầy bọn họ.
Xe ngựa rất nhanh đã dừng lại ở hiệu sách Mặc Tuyết.
Hai nha hoàn Thải Nhi và Xảo Nhi trông coi cửa hàng, vội vàng đón mấy người vào.
Nam Cung Tuyết Y nói một tiếng với Lạc Thanh Chu và Tần đại tiểu thư liền khẩn cấp lôi kéo Tần nhị tiểu thư vào trong phòng.
Thải Nhi cầm ấm đun nước lên, pha trà cho mấy người.
Lạc Thanh Chu nhìn Tần đại tiểu thư một cái, đi vào trong giá sách, tùy tiện lật xem vài quyển sách bên trên.
Hắn tìm kiếm một hồi, ngược lại tìm được mấy quyển sách về dược liệu.
Nhưng dược liệu được ghi phía trên, hiển nhiên đều là dược liệu bình thường nhất, rất ít có linh dược có thể luyện chế đan dược.
Sách giới thiệu linh dược, có lẽ đã chỉ có cửa hàng bán đồ dùng võ giả mới có.
Lạc Thanh Chu lại lục lọi trong chốc lát, đột nhiên nhìn thấy trong góc có một cầu thang, đi lên lầu hai.
Lúc này, Thải Nhi bưng trà tới, cung kính nói:
- Lạc công tử bây giờ muốn uống trà không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không cần.
Hắn lại nhìn về phía cầu thang kia hỏi:
- Trên lầu cũng có sách?
Thải Nhi gật gật đầu, nói:
- Trên lầu có mấy giá sách, sách trên lầu đều là do quận chúa tự mình chọn về, bình thường bán rất tốt.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, đi về phía cầu thang nói:
- Ngươi đi nhìn Tần đại tiểu thư, ta lên xem một chút.
Thải Nhi vừa nghe, vội vàng nói:
- Lạc công tử, ngươi sắp tham gia thi xuân nhỉ, vậy thì xem ở phía dưới đi. Dưới đây có rất nhiều sách về kỳ thi, và một số câu hỏi. Trên đó... Trên đó chỉ có ít sách... Sách cũng không thích hợp cho công tử, công tử sẽ không thích.
Lạc Thanh Chu vừa nghe, càng thêm tò mò, trực tiếp đi về phía cầu thang nói:
- Không sao, ta chỉ lên nhìn một chút thôi.
Thải Nhi vội vàng đặt chén trà xuống, đuổi theo nói:
- Công tử, sách vở phía trên đều... Không đứng đắn, ngài vẫn không nên nhìn thì hơn.
- Đều không đứng đắn?
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng khẽ động, nói:
- Ngươi vừa rồi không phải nói, sách bên trên bán rất tốt sao? Những người đọc sách khác có thể nhìn thấy, tại sao ta không thể nhìn thấy nó? Không sao đâu, ngươi đi làm việc đi, ta tự lên nhìn.
Nói xong, hắn trực tiếp đi lên lầu.
Tần đại tiểu thư đang ở dưới lầu đọc sách, ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Thải Nhi không dám ngăn cản, do dự một chút, vội vàng đi xuống lầu, đi vào trong phòng, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, Lạc công tử lên lầu.
Nam Cung Tuyết Y nhíu mày, nói:
- Lên lầu thì sao?