Thải Nhi nhìn Tần nhị tiểu thư một cái, có chút xấu hổ, nói:
- Trên lầu, trên lầu đều là loại sách ngài mua về, nô tỳ sợ Lạc công tử...
Nam Cung Tuyết Y nhất thời cười nhạo một tiếng, nói:
- Loại sách này thì làm sao? Nam hoan nữ ái, là chuyện thường tình. Văn nhân đều thích xem, Lạc công tử nhìn một chút thì thế nào? Ngươi cứ đi làm việc của mình đi, không cần phải quan tâm đến hắn ta.
Thải Nhi lúc này mới đỏ mặt, lui xuống.
Tần nhị tiểu thư tò mò nói:
- Tuyết Y tỷ, sách gì vậy? Vi Mặc có thể đến nhìn không?
Nam Cung Tuyết Y cười nói:
- Đây là hiệu sách của ngươi, ngươi đương nhiên có thể xem. Hơn nữa ngươi đã thành thân, sợ cái gì, xem thoải mái. Nhưng hôm nay ngươi không được phép đi, phải kể cho ta nghe xong câu chuyện của thần điêu hiệp nữ!
Tần nhị tiểu thư đang muốn nói chuyện, Thải Nhi đột nhiên lại vội vàng tiến vào, vội vàng nói:
- Tiểu thư, không tốt! Tần đại tiểu thư cũng lên theo...
Nam Cung Tuyết Y: - ...
Tần nhị tiểu thư: - ...
Thải Nhi vội vàng nói:
- Nô tỳ vừa rồi khuyên nhủ, Tần đại tiểu thư không để ý tới nô tỳ, trực tiếp đi lên... Nô tỳ không dám ngăn cản...
Nam Cung Tuyết Y vội vàng đứng lên, nghiêm túc nói:
- Những người khác có thể nhìn, Khiêm Gia tuyệt đối không được. Trước kia Khiêm Gia chưa bao giờ tiếp xúc qua những thứ kia, nếu hôm nay đột nhiên nhìn thấy, có lẽ đã sẽ trực tiếp bị dạy hư đầu óc...
Tần nhị tiểu thư lại đột nhiên nhẹ giọng nói:
- Tuyết Y tỷ, không sao đâu, để tỷ tỷ đi đi. Tỷ tỷ ta lên lầu, chưa chắc đã để đọc sách.
Nam Cung Tuyết Y nghe vậy sửng sốt, nói:
- Không đi đọc sách vậy đi làm gì?
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Có lẽ là cảm thấy mặt trời tầng hai tốt, đi cửa sổ phơi nắng, hoặc có lẽ là cảm thấy phía trên yên tĩnh hơn, đi lên ngẩn người một lát. Dù sao chúng ta không cần phải quan tâm đến nàng ấy, chúng ta tiếp tục kể chuyện xưa thôi.
Nam Cung Tuyết Y vẫn có chút do dự:
- Vi Mặc, thật sự mặc kệ sao? Những quyển sách kia, không chỉ viết táo bạo, còn có rất nhiều minh họa, diễn tả chân thực, ta sợ nàng nàng...
Tần nhị tiểu thư bình tĩnh nói:
- Không sao, Tuyết Y tỷ, tỷ tỷ cũng không phải tiểu hài tử, trước sau gì cũng phải tiếp xúc với nó.
Nam Cung Tuyết Y nhìn nàng, muốn nói lại thôi, do dự một chút, vẫn nhịn không được thấp giọng hỏi:
- Vi Mặc, Khiêm Gia nàng... Rốt cuộc Khiêm Gia đã từng động phòng với cô gia nhà ngươi chưa… cái kia đã làm chưa?
Tần nhị tiểu thư cười cười, nói:
- Chưa.
Nam Cung Tuyết Y nói:
- Vậy lúc trước động phòng, là tìm nha hoàn thay thế hả? Là nha hoàn nào? Bách Linh à?
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Tuyết Y tỷ, nếu ngươi không muốn nghe chuyện xưa, Vi Mặc sẽ đi ra ngoài đọc sách. Vừa hay, Vi Mặc cũng muốn lên lầu hai đọc những quyển sách đó.
Nam Cung Tuyết Y lúc này mới nhớ tới chính sự, vội vàng ngồi xuống nói:
- Muốn nghe muốn nghe, tiếp tục nói. Cuốn sách trên lầu có thể đọc bất cứ lúc nào, buổi tối hãy đi, ngươi đi lên chọn một vài cuốn sách mang về xem là được, còn có thể cùng Thanh Chu ca ca nhà ngươi xem.
Tần nhị tiểu thư cười cười, tiếp tục kể chuyện xưa.
Trong khi đó.
Lạc Thanh Chu đột nhiên phát hiện ra đồ tốt từ trên một giá sách ở lầu hai, không ngờ là ‘Chân ngọc tranh minh họa’ bản thứ năm.
Hơn nữa, minh họa ở tập năm này còn tinh tế chân thực hơn, đồng thời, bên trong có một vài minh họa, lại còn vẽ đôi chân đẹp phối hợp hoàn mỹ với bàn chân xinh xắn.
Hắn nhìn trái nhìn phải, thấy nha hoàn kia vẫn chưa đuổi theo, lúc này mới chậm rãi thưởng thức.
Lúc hắn đang nhìn quên cả người, vừa lật vừa nhịn không được mà vuốt ve, đột nhiên phát hiện không đúng, quay đầu nhìn, bên cạnh không ngờ đột nhiên có thêm một người, cũng đang nhìn chằm chằm vào sách trong tay hắn.
- ......
Lần chấn động này, quả nhiên không tầm thường.
Hắn thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, sách trong tay cũng thiếu chút nữa đã bị ném ra ngoài.
Đang lúc hắn run rẩy sợ hãi, Tần đại tiểu thư bên cạnh lại đột nhiên mở miệng nói:
- Lật trang.
Lạc Thanh Chu: - ...
Phòng ở tầng dưới.
Nam Cung Tuyết Y đang nghe say sưa, Thải Nhi lần nữa liều lĩnh xông vào.
Nam Cung Tuyết Y nhất thời nhíu mày, có chút tức giận:
- Lại có chuyện gì?
Thải Nhi vội vàng bẩm báo:
- Lạc công tử vừa rồi vội vàng đi xuống lầu, mặt đỏ tai hồng, nói muốn đi ra ngoài mua vài thứ, sau đó liền vội vàng rời đi.
- Mặt đỏ tai hồng? Rời đi à?
Nam Cung Tuyết Y nghe vậy sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
Thải Nhi thấp giọng nói:
- Tiểu thư, Lạc công tử hẳn chưa bao giờ xem qua loại sách này, cho nên thẹn thùng...
Nam Cung Tuyết Y đột nhiên hỏi:
- Hắn đi lên bao lâu rồi?
Thải Nhi suy nghĩ một chút, nói:
- Đại khái khoảng một chén trà.