Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2171: Đêm động phòng hoa chúc, lúc chiến tranh gió nổi (3)




- Cô Gia nếu lại khi dễ người ta, người ta cũng sẽ khiến cô gia nhận trừng phạt hừ hừ! Hừ hừ!

-...

- A... Cô gia, sắp rơi...

Lạc Thanh Chu ép cong cây trúc, trực tiếp bắt đầu thẩm vấn.

Thời gian một nén hương qua đi.

Lạc Thanh Chu đi ra rừng trúc, cũng không có thu hoạch gì, chỉ lấy được một chút nước bọt.

Nha đầu kia quả thực nhí nha nhí nhảnh, thừa dịp hắn dùng miệng trừng phạt nàng, vậy mà cố ý nhổ nước bọt vào trong miệng hắn.

Chẳng qua nhìn tình huống, tối hôm qua hẳn là oan uổng nàng.

Chờ hắn rời đi, Bách Linh vẫn yên tĩnh nằm trên cây trúc bị ép cong như cũ, trên váy hồng như cánh hoa nở rộ, mái tóc gài đóa hoa nhỏ như là thác nước buông xuống, trên gương mặt còn lưu lại hai cánh môi xinh đẹp đỏ ửng, hai mắt ngơ ngác nhìn qua bầu trời trên rừng trúc, miệng lẩm bẩm:

- Cô gia thối... Cô gia xấu... Cô gia háo sắc... Dám khi dễ người ta... Làm sao không đi khi dễ... Tiểu thư nhà ta... Đồ hèn nhát...

Đám người Tần gia hưng phấn đi dạo khắp toà nhà cả một buổi sáng.

Tần Văn Chính còn đang do dự, Bạch Nhược Thủy trực tiếp quyết định, nói một câu khiến hắn không cách nào từ chối:

- Tòa phủ đệ này, là bệ hạ đưa cho Thanh Chu...

Thế là, phủ đệ mới của Tần gia, cứ thế mà quyết định.

Lúc xế trưa.

Lạc Thanh Chu ra phủ đệ, ngồi lên xe ngựa, chạy tới hoàng cung.

Mà lúc này.

Dao Hoa Cung, trong thư phòng.

Nữ đế Đại Viêm đã thay đổi một bộ váy áo đỏ rực, lúc này đang ngồi ở trước bàn, cầm một tấm vải trắng nhuộm máu tươi, ngơ ngác ngẩn người.

Không bao lâu.

Âm thanh của Nguyệt Vũ kéo nàng lại thực tại:

- Bệ hạ, Lạc công tử đến.

Thư phòng, hương khói lượn lờ.

Lúc Lạc Thanh Chu đi tới cửa, nữ đế tôn quý đang ngồi ở trước bàn, nghiêm túc xem tấu chương trong tay.

Lạc Thanh Chu xuyên qua rèm châu nhìn thoáng qua, cúi đầu hành lễ:

- Thanh Chu bái kiến bệ hạ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt uy nghiêm nhìn hắn nói:

- Tiến lên.

Lạc Thanh Chu cởi giày, đẩy rèm châu ra, cúi đầu đi vào, đứng ở trước bàn.

Nam Cung Hỏa Nguyệt thần sắc uy nghiêm nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, ngữ khí chậm rãi nói:

- Tiên sinh mời ngồi.

Lạc Thanh Chu ngồi quỳ ở đối diện, hơi cúi đầu, nhìn không chớp mắt.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đặt tấu chương trong tay tới trước mặt hắn, bình tĩnh nói:

- Trẫm sáng nay thân thể khó chịu, không đi tảo triều, ngự sử Vương Kiệt liền dâng thư vạch tội phu quân trẫm, nói hắn làm ảnh hưởng đến quân vương, khiến quân vương không để ý xã tắc, tội nên phạt nặng. Tiên sinh nói một chút, trẫm nên phạt hắn cho có, hay trực tiếp chém đầu tên Vương Kiệt thích xen vào chuyện của người khác kia?

Lạc Thanh Chu nhìn chữ trên tấu chương, dừng một chút, nói:

- Ngự sử đại nhân một lòng vì nước, đương nhiên chém không được. Về phần... Phu quân của bệ hạ, hắn cũng không sai.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nói:

- Tiên sinh sao biết hắn không sai?

Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:

- Tân hôn mệt mỏi là chuyện thường tình. Nếu chuyện này sai, vậy cả thiên hạ này chuyện gì chẳng sai?

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Thanh Chu cảm thấy, Sở Quân hôm qua mới vừa thành thân động phòng với bệ hạ, trong lòng kích động, khó tránh khỏi không biết nặng nhẹ một chút. Bệ hạ nên nhắc nhở một chút, về sau hắn sẽ thu liễm. Giữa phu thê, bởi vì loại chuyện này mà trừng phạt, vậy cũng quá... Quá vô tình rồi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, đôi mi thanh tú khẽ nhếch lên, nói:

- Tiên sinh nói có lý. Có điều, hắn tối hôm qua quá làm càn, trẫm vẫn muốn trừng phạt một chút.

Lạc Thanh Chu cúi đầu không nói.

Nam Cung Hỏa Nguyệt thu hồi ánh mắt, đẩy một phong thư trên bàn qua trước mặt hắn, nói:

- Đây là tin tức Hỏa Nguyệt Quốc truyền đến, liên quân bảy nước chư hầu hôm nay đã muốn bắt đầu vây thành.

Lạc Thanh Chu mở phong thư ra, nhìn vào.

- Lấy binh lực và lương thảo của Hỏa Nguyệt quốc, kiên trì một tháng hẳn không có vấn đề. Cách bọn họ trăm dặm, mười vạn quân của Thái Vương đang đóng quân, sống chết mặc bây. Bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể mang ra ngoài tám vạn binh cứu viện, các binh mã khác còn phải trấn giữ khắp nơi. Dù sao trẫm thân nữ nhi đăng cơ không lâu, các nơi vẫn không phục như cũ, bao gồm cả kinh thành, cho nên quân đội trú ở những nơi khác, nếu không đến thời điểm quan trọng, tuyệt không thể điều đi...

Lúc hắn nhìn thư, Nam Cung Hỏa Nguyệt ở một bên nói tóm tắt tình hình chiến đấu cùng tình thế các nơi lại.

- Biên cảnh còn có một số binh mã, Thái Vương không thể mang đi toàn bộ. Trong mười vạn binh mã của hắn, chí ít có hai vạn, trẫm có thể chỉ huy, còn có ba vạn, hẳn sẽ mang theo trong lòng do dự, còn lại mới ra binh lực chân chính của hắn.

- Cho nên, trong liên quân bảy đại chư hầu quay đầu tiến đánh Hỏa Nguyệt quốc, hắn lập tức đình chỉ tiến lên, không dám một mình đến tấn công kinh thành.