- Binh lực liên quân bảy nước chư hầu, đều là quân đội của chư hầu, đều rất trung tâm, toàn bộ đại khái có mười lăm vạn người. Bọn hắn đột nhiên từ bỏ trực tiếp tới kinh thành, hẳn là sợ quân đội Hỏa Nguyệt Quốc và quân đội kinh thành tiền hậu giáp kích, cho nên chuẩn bị công phá Hỏa Nguyệt Quốc trước...
Lạc Thanh Chu xem hết thư, lắng nghe nàng giảng thuật.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nói về binh lực của mình cùng với phòng vệ khắp nơi nói một lần, hỏi:
- Tiên sinh cảm thấy, trẫm nên lập tức phái binh đi cứu viện Hỏa Nguyệt Quốc, hay chờ thêm một chút. Hay là, tử thủ kinh đô, không đi mạo hiểm. Còn có, Thái Vương bây giờ nên đối phó thế nào?
Lạc Thanh Chu trầm ngâm chốc lát, ánh mắt nhìn về phía địa đồ trên vách tường nói:
- Ý đồ của Thái Vương hẳn là rất đơn giản. Hắn tự biết uy vọng của bệ hạ trong quân đội, đương nhiên sẽ không tự mình dẫn quân, một mình xâm nhập, đoán chừng là muốn đợi liên quân bảy nước chư hầu cùng hành động. Hoặc là, hắn muốn đợi bệ hạ điều binh lực ở kinh đô đi cứu viện Hỏa Nguyệt Quốc, lại thừa cơ nhào về phía kinh đô...
- Về phần bệ hạ có nên phái binh đi cứu viện Hỏa Nguyệt Quốc... Thanh Chu cảm thấy, đương nhiên phải phái binh đi cứu viện, hơn nữa còn càng nhanh càng tốt, không thể kéo dài.
Đầu lông mày Nam Cung Hỏa Nguyệt nhảy một cái, nói:
- Ồ? Suy nghĩ của tiên sinh và trẫm không giống nhau. Trẫm lại cảm thấy nên kéo dài. Kéo càng lâu, lại càng có lợi với chúng ta. Hỏa Nguyệt Quốc có thể kiên trì một tháng, đợi đến lúc liên quân bảy nước chư hầu quân cùng sức kiệt, chúng ta lại dũng mãnh xuất kích, một kích tất thắng. Liên quân bảy nước chư hầu bại, quân đội của Thái Vương đương nhiên cũng run sợ, không còn chiến ý, đến lúc đó bọn hắn đương nhiên cũng không phải là đối thủ của trẫm.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Nếu là lúc trước, bệ hạ không phải Hoàng đế, chỉ là trưởng công chúa, chỉ là tướng quân phụ trách bình định, phương pháp này đương nhiên có thể thực hiện. Chẳng qua bây giờ...
- Bây giờ thì thế nào?
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lẽo.
Lạc Thanh Chu nói:
- Hiện tại, bệ hạ lấy thân nữ nhi ngồi lên đế vị, xưa nay chưa từng có, thế gian có nhiều người không phục. Hiện tại các nơi Đại Viêm đều đang nhìn trận chiến này, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, có thể dẹp yên trái tim của những người khác. Kéo càng lâu, quân trông giữ và các nước chư hầu khác, sẽ càng dao động, càng bất an, rất có thể sẽ gây bạo động toàn bộ. Huống chi, Hỏa Nguyệt Quốc đã từng là phong quốc của bệ hạ, mấy vạn tướng sĩ và bách tính nơi đó, đều trung thành tuyệt đối với bệ hạ. Nếu như bệ hạ muốn lấy sự hi sinh của bọn họ để đạt được thắng lợi cho cuộc chiến này, những người khác sẽ nghĩ sao?
- Ngay cả tướng sĩ và bách tính trung thành tuyệt đối với bệ hạ, bệ hạ cũng có thể lạnh lùng vô tình không quan tâm, chư hầu và quân coi giữ khác vốn đang do dự, sẽ không còn tín nhiệm bệ hạ, rất có thể toàn bộ bọn hắn sẽ đi theo Thái Vương cùng bảy nước chư hầu bạo động...
- Thậm chí, ngay cả những tướng sĩ ở kinh thành cũng đều sẽ thất vọng với bệ hạ...
- Bệ hạ đã từng mang binh, bách chiến bách thắng, đây là vì quốc gia, mọi người trên dưới một lòng, cho nên chỉ cần mưu lược thoả đáng, chỉ huy chính xác, là không có vấn đề quá lớn. Mà bây giờ, bệ hạ chỉ có mưu lược, chỉ biết đánh trận, như vậy còn chưa đủ, còn cần lấy được lòng người...
- Lòng người rất phức tạp, cũng rất dễ thay đổi, bệ hạ một khi do dự và kéo dài, một khi không nắm được lòng bọn họ trước, như vậy, bọn hắn sẽ tiêu tán, có lẽ sẽ bị người khác đoạt được...
- Cho đến lúc đó, bệ hạ dù có tài năng quân sự cỡ nào, tiếp tục đánh trận, cũng chỉ là bàn tay vỗ không ra tiếng, nước đổ khó hốt...
Cửa phòng không đóng.
Nguyệt Ảnh và Nguyệt Vũ, đều đứng ở cửa, yên lặng nghe.
Thần sắc trên mặt hai người biến hoá theo lời nói của hắn.
Trong thư phòng yên tĩnh hồi lâu.
Nam Cung Hỏa Nguyệt mới lên tiếng nói:
- Vậy tiên sinh cảm thấy, trẫm bây giờ nên làm gì? Trẫm hiện tại chỉ có tám vạn binh lực có thể điều động, nếu như đưa tất cả đi cứu viện, liên quân bảy nước đại chư hầu bây giờ binh mạnh khí lớn, khó mà lập tức đánh tan. Nếu quân đội của Thái Vương đột nhiên giáp công ở phía sau, hoặc đột nhiên nhào về phía kinh thành, chẳng phải nguy hiểm sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Kỵ binh ngân giáp của bệ hạ có bao nhiêu?
Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:
- Tám ngàn.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía địa đồ trên tường, nói:
- Ngoài thành Hỏa Nguyệt Quốc, thẳng đến Ngọc Môn quan, đều là vùng đất bằng phẳng, cực kỳ phù hợp cho kỵ binh ngân giáp công kích. Thanh Chu cảm thấy, bệ hạ chỉ cần phái một tướng lĩnh đáng tin tưởng, mang theo tám ngàn kỵ binh ngân giáp cùng hai vạn tinh binh thủ giỏi đi là đủ.