- Không trách ngươi, lúc nàng nói với ta, ta cũng đồng ý. Ta cũng biết, ngươi không thể từ chối... Dù sao ta cũng không suy nghĩ việc gả cho ngươi, ta đã nói từ lâu, bí mật làm tình nhân cho ngươi là đủ rồi, ta cũng không có hi vọng xa vời quá nhiều...
- Quận chúa, đừng nói như vậy.
- Sở Phi Dương, lúc trước ngươi đã đáp ứng ta, nói đêm đó tới tìm ta, nhưng, ngươi không có tới. Đêm nay, ngươi có thể tới không?
- Quận chúa, ta...
- Ta không miễn cưỡng ngươi, ngươi tự nghĩ rõ ràng đi.
- Ta... Ư.. Ta tới, ta tới.
- Tạ ơn.
- Quận chúa...
- Ta sẽ đánh ngất Tuyết Y trước, để nàng ngủ ở bên cạnh ta, để ngươi nhìn nàng, có được hay không?
- ...
- Cầm thú! Ngươi vậy mà ngầm thừa nhận! Đi chết đi!
- A!!!
Sau bữa sáng, Vương phi Bạch Nhược Thủy tự mình mang theo hai nữ nhi, dẫn đám người Tần gia ra cửa, đi xem nhà ở.
Mặc dù chỉ cách hai con đường, tất cả mọi người vẫn ngồi lên xe ngựa.
Đợi đến tới nơi ở mới, mặt mũi tất cả mọi người Tần gia đều tràn đầy vẻ hưng phấn, không kịp chờ đợi mà đi theo quản gia vào quan sát.
Tòa phủ đệ này rất lớn, so với Tần phủ ở Mạc Thành trước kia còn muốn lớn hơn vài mẫu.
Tống Như Nguyệt đầy vẻ kích động.
Những nha hoàn kia cũng đều hưng phấn ríu ra ríu rít nói không ngừng.
Tần Văn Chính lại nghiêm túc, kéo quản gia Quận Vương phủ đến một bên, hỏi giá cả vân vân.
Lúc Lạc Thanh Chu tự mình đỡ Tần Nhị tiểu thư đi nhìn tiểu viện, Nam Cung Mỹ Kiêu đi tới, thấp giọng nói:
- Lạc Thanh Chu, bệ hạ kêu ngươi giữa trưa tiến cung một chuyến, đi theo nàng ăn bữa cơm. Hỏa Nguyệt Quốc bây giờ đang bị bảy quốc chư hầu liên quân vây công, bệ hạ muốn ngươi ra chút gợi ý.
Lạc Thanh Chu đang trầm ngâm, Tần Nhị tiểu thư có chút cau mày nói:
- Thanh Chu ca ca, bệ hạ sẽ không muốn ngươi mang binh đi cứu viện chứ?
Lạc Thanh Chu cười cười, trấn an nói:
- Đừng lo lắng, sẽ không. Ta không có bất kỳ kinh nghiệm cầm binh gì, cũng chưa từng đi lên chiến trường. Một trận này rất quan trọng, không thể nào để ta mang binh, dù bệ hạ đồng ý, những người khác cũng sẽ không đồng ý, chỉ sợ rằng quân đội của bệ hạ chính là người đầu tiên phản đối.
Tần Nhị tiểu thư lúc này mới thở dài một hơi, nói:
- Vậy Thanh Chu ca ca đi giúp bệ hạ, có lẽ sẽ có chút đề nghị hữu dụng.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, nói:
- Ta tự sẽ dốc hết toàn lực. Nếu nàng bại, Tần gia chúng ta ở đây cũng sẽ không sống yên ổn. Hơn nữa... Ta nhất định sẽ giúp nàng.
- Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư!
Lúc này, Bách Linh một thân váy hồng phấn, cầm một bông hoa hái, từ một đường nhỏ bên cạnh nhảy nhót đi tới, mặt mũi tràn đầy vui vẻ nói.
- Bên kia có hai tòa tiểu viện, phong cảnh rất đẹp, phía trước có vườn hoa hồ nước, đằng sau còn có vườn hoa đấy. Đại tiểu thư ở một gian, ngươi ở một gian, vừa đủ, ngươi nhanh đi qua nhìn một chút đi.
Tần Nhị tiểu thư cười nói:
- Được, đi xem một chút.
Lạc Thanh Chu đỡ nàng, đi tới.
Lúc chuẩn bị đi vào tiểu viện, Lạc Thanh Chu lại không đi vào, mà nói với Bách Linh:
- Bách Linh, hồ nước ở đâu? Ngươi dẫn ta đi xem.
Bách Linh lập tức chỉ vào phía trước nói:
- Là ở chỗ này, xuyên qua một vườn hoa sẽ đến, cô gia tự mình đi, người ta còn muốn đi nhìn vườn hoa.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi dẫn ta đi, chờ lúc nữa ta sẽ cùng ngươi đi ngắm vườn hoa. Chỗ cô gia có đồ tốt, chờ một lát nữa sẽ đưa ngươi một cái.
Mắt Bách Linh sáng lên:
- Thứ gì tốt?
Lạc Thanh Chu không trả lời, mà nâng tay áo lên, trong tay áo lộ ra một nửa hồ lô đường, lập tức quay người đi về phía hồ nước.
Bách Linh do dự một chút, nuốt một chút nước bọt, vẫn không nhịn được đi theo:
- Cô... Cô gia, chờ chút, chờ Tiểu Bách Linh...
Lạc Thanh Chu mang theo nàng đi vào vườn hoa.
Xuyên qua vườn hoa, phía trước quả nhiên xuất hiện một hồ nước.
Bách Linh vui vẻ chỉ vào lầu nhỏ giữa hồ nói:
- Cô Gia, ngươi nhìn, nơi đó còn có một tòa lầu các đấy, giống nhà chúng ta ở Mạc Thành... A!
Không đợi nàng nói cho hết lời, Lạc Thanh Chu đã ôm chặt lấy nàng, kéo nàng vào rừng trúc bên cạnh.
- Cô cô cô cô... Cô Gia... Tha mạng...
Bách Linh cuống quít giãy dụa cầu xin tha thứ.
Lạc Thanh Chu đặt nàng lên một thanh trúc, để nàng xoay người nằm ở trên, nói:
- Ta hỏi, ngươi đáp. Đáp tốt, ăn hồ lô đường, thỏ thỏ cũng cho ngươi chơi hai ngày, đáp không tốt... Hừ hừ.
- Ô... Cô gia, hừ hừ là trừng phạt gì?
- Trừng phạt rất đáng sợ.
- Đáng sợ đến mức nào? Đáng sợ hơn cả đánh mông sao?
- Đừng nói nhiều, ngươi chỉ cần biết là rất đáng chỉ sợ được. Lỗ tai nhỏ dựng thẳng lên, ta muốn bắt đầu hỏi!
- Cô gia... Hừ hừ!
- Ngươi hừ hừ cái gì?