Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn về phía nàng.
Vị Nữ đế Đại Viêm, lúc này đang nằm nghiêng ở nơi đó, mái tóc đen nhánh để lộn xộn trên đệm, hai má ửng hồng, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng kiều mị, chiếc cổ duyên dáng trắng như ngọc, bộ ngực cao vút có chút phập phồng, một bộ dáng say khướt, thoạt nhìn như đã ngủ.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, rồi cẩn thận từng li từng tí ôm nàng, đặt ở trên gối.
Chẳng biết tại sao, nhìn dụ hoặc gần ngay trước mắt, trong lòng và thân thể hắn vậy mà không có chút dao động nào.
Không đúng.
Mặc dù hắn tu luyện trong huyệt động của sư thúc rất lâu, nhưng hắn là Tông Sư, thần hồn còn là Phân Thần cảnh, hơn nữa thời gian đã trôi qua một ngày...
Hắn đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng.
Nghĩ một hồi, hắn cúi đầu xuống, đánh bạo tiến đến trên gương mặt kiều mị của nữ đế bệ hạ, hít hà mùi thơm đặc biệt của thiếu nữ, lại ngửi ngửi mái tóc và cổ của nàng, thế nhưng là vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Trong lòng hắn lập tức trầm xuống, lại nghĩ, vội vàng xuống giường, giúp nữ đế bệ hạ nhẹ nhàng cởi giày xuống, cởi sạch vớ lưới.
Một đôi chân tuyết trắng xinh đẹp lập tức xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Bên trên móng chân, còn bôi sơn màu hồng phấn, dưới ánh đèn hiện ra sáng bóng mê người, làm điểm nhấn cho đôi chân càng thêm tuyết trắng đáng yêu, kiều nộn mê người.
Lạc Thanh Chu nhìn sát gần, thậm chí có thể ngửi được mùi thơm của thiếu nữ tỏa trên đôi chân, thần sắc trên mặt lập tức càng thêm ngưng trọng và khả nghi.
Không đúng.
Sao hắn đột nhiên lại không hề có bất kỳ phản ứng gì?
Nguyên nhân do tu luyện?
Hay nguyên nhân vì công pháp?
Hay là...
Hắn cẩn thận hồi tưởng đến chuyện đã xảy ra hôm nay, từ buổi sáng, đến tận đêm khuya, những người đã gặp trong lúc đó, những chuyện đã xảy ra, đều được hắn cẩn thận nhớ lại.
Đột nhiên, con mắt hắn co rụt lại.
Bách Linh?
Ban đêm lúc tham gia tiệc cưới, tất cả mọi người đang uống rượu nói chuyện, Đoan Vương Gia kính xong hắn, hắn đang cùng Nhị tiểu thư thấp giọng vừa nói chuyện, Bách Linh đột nhiên từ phía sau vươn một đầu ngón tay, chọc chọc hắn, nháy mắt, tội nghiệp nói:
- Cô Gia, có thể cho Tiểu Bách Linh nếm một hơi rượu trong chén ngươi không? Chỉ một ngụm nhỏ.
Lúc ấy hắn tâm sự nặng nề, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đưa chén rượu của mình qua.
Bách Linh nhấp một hớp nhỏ liền nhíu mày, lè lưỡi nói:
- Eo... Thật khó uống...
Sau đó lại trả chén rượu cho hắn.
Hắn cầm chén rượu lại để uống, dường như ngửi được một chút mùi thơm, tưởng rằng là do môi Bách Linh lưu lại, cho nên cũng không để ý.
Bây giờ nghĩ lại...
Nha đầu kia không phải hạ độc hắn chứ?
Thế nhưng là, vì cái gì?
Chẳng lẽ nha đầu kia cũng biết thân phận của hắn rồi?
Nhị tiểu thư không thể nào nói cho nàng, nàng giống như cũng rất ít ra ngoài.
Dù nàng biết, cũng không nên hạ độc hắn như vậy.
Nhị tiểu thư là chính thê, Nhị tiểu thư cũng đã đồng ý, nàng...
Chẳng qua lấy tính tình thích trêu đùa của nha đầu kia, thật sự cũng có khả năng này.
Thật ra trong lòng hắn hắn vẫn hi vọng suy nghĩ này đúng.
Bởi vì chí ít nha đầu kia sẽ không tổn thương hắn, nếu như là nguyên nhân khác, vậy thì phiền phức.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ miên man, con mắt nhìn đôi chân mỹ lệ mê người trước mắt, trong lòng không có chút gợn sóng nào, thân thể cũng không hề có phản ứng, đành phải đưa bọn nó để lên giường, sau đó lấy chăn mền ra đắp lên người Nữ đế.
Xem ra đêm nay động phòng, sẽ không thể nào hoàn thành.
Hắn dường như cũng thở dài một hơi.
Hắn cởi áo ngoài xuống, đi tới giường, tiến vào trong chăn, đưa lưng về phía Nữ đế, nhắm hai mắt lại.
Nhưng như thế nào cũng ngủ không được.
Hắn đưa tay tiến vào trong chăn, sờ sờ mình, trong lòng vẫn lo lắng bất an, do dự một chút, lấy bảo điệp đưa tin ra, gửi tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ: 【 Đã ngủ chưa? 】 .
Nếu như không phải bất đắc dĩ, hắn đêm nay dù thế nào cũng sẽ không gửi tin cho Nguyệt tỷ tỷ.
Chuyện này nếu không làm rõ, hắn có khi sẽ mất ngủ trắng đêm.
Một hồi lâu, tin nhắn được gửi đến: 【 Có việc? 】
Trong lòng Lạc Thanh Chu giãy dụa chỉ chốc lát, vẫn trả lời: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ta hỏi ngươi một chuyện, có thứ gì, có thể khiến phu thê mất hứng thú? 】
Mặc dù cảm giác có chút xấu hổ, nhưng chuyện này liên quan đến biểu tượng nam nhân của hắn, nhất định phải hỏi rõ ràng.
Nguyệt tỷ tỷ là cao thủ luyện đan, tinh thông các loại đan dược, hẳn sẽ biết.
Sau một lúc lâu.
Tin nhắn đến: 【 Có 】
Lạc Thanh Chu vội vàng nói: 【 Là thuốc gì? Có giải dược không? Sau khi trúng độc, sẽ kéo dài bao lâu? 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ngươi trúng? 】
Sắc mặt Lạc Thanh Chu cứng đờ: 【 Hình như vậy... Dù sao ta không có bất kỳ phản ứng gì 】