Lạc Thanh Chu: 【 Làm càn! Cảnh bệ hạ ngủ, ngươi há có thể nhìn? 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Nương tử nhà ngươi muốn nhìn 】
Dứt lời, một tấm hình được gửi đến.
Trong tấm ảnh, Nam Cung Mỹ Kiêu và Tần Nhị tiểu thư, mặt dán mặt, ngủ ở cùng một chỗ, mái tóc lộn xộn, vai tuyết trắng, ánh mắt cùng nhìn hắn...
Lạc Thanh Chu: 【 … 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Ngươi gửi hay không gửi? Ngươi không gửi, ta sẽ cắn tiểu nương tử nhu nhược nhà ngươi 】
Lạc Thanh Chu lập tức chụp một tấm, gửi qua.
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 A? Bệ hạ đâu? Chẳng lẽ không hài lòng với khả năng phục vụ của ngươi sao, nóng giận quá nên rời đi rồi? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nàng còn chưa bắt đầu 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Là xấu hổ sao? Bệ hạ uy nghiêm cường đại cao cao tại thượng vậy mà... 】
Lạc Thanh Chu: 【 Họa từ miệng mà ra, về sau ít nói chuyện 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Chuyện này ta đâu dám nói với mấy người khác. Đúng rồi, nha đầu Tuyết Y kia cũng đã đoán được bí mật của ngươi, đêm nay nàng không thấy ngươi đi cùng Vi Mặc, vẫn luôn thăm dò hai chúng ta, vừa nãy mới bị ta đuổi đi đấy 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không sợ, nàng không dám nói lung tung 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Muốn để nàng hoàn toàn ngậm miệng, phương pháp tốt nhất chính là thu nàng, như thế nàng mới có thể trung thực, ngươi nói đúng không? Có muốn ta giúp ngươi không? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Quận chúa, lần một lần hai thì thôi, đừng suốt ngày gài bẫy ta? Đã thế lần này còn ngay trước mặt Vi Mặc, quá đáng 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Cái gì mà gài bẫy? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không nói, ta còn phải chuẩn bị động phòng 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Hừ, ta biết tâm địa bất chính của ngươi đối với Tuyết Y, ngươi chờ đó! 】
Lạc Thanh Chu: 【 ... Ta không hề nói cái gì hết 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Chính bởi vì không nói lời nào, mới là chột dạ! Ngươi không dám nói lung tung! Sợ bản quận chúa bắt được cái chuôi của ngươi, không phải sao? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ngủ ngon 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Phòng ở ta đã giúp các ngươi tìm, cách Quận Vương phủ chúng ta hai con đường, đây đã từng là nhà của thành viên hoàng thất, bên trong rất lớn, hơn nữa còn giống với Tần phủ các ngươi hồi xưa, cũng có một hồ nước. Ngày mai ta sẽ dẫn bọn hắn đi xem thử, sau đó trực tiếp lo liệu thủ tục, nếu ngươi có thời gian, ngươi cũng có thể tới xem thử 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nhà thành viên hoàng thất đã từng ở, vậy giá hẳn không thấp? Nhạc phụ nhạc mẫu nhà ta sẽ không đồng ý đâu 】 .
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Nửa bán nửa tặng, bây giờ ngươi ở trước mặt bệ hạ chính là người được sủng ái nhất, ai mà không nịnh bợ ngươi? Ngay cả Đoan Vương thúc còn không sợ dẫn sói vào nhà, muốn mời ngươi đi tới nhà hắn cùng Tiểu Nhuỵ đá bóng đấy 】
Lạc Thanh Chu: 【 Cứ dựa theo giá gốc mà mua đi, ta trả tiền 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Kim tệ chỉ có thể mua vật dụng của võ giả, không thể mua nhà, ngươi lấy tiền từ đâu chứ? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ngươi cho ta mượn trước, dùng tiền của ngươi mua 】 .
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 ? ? ? Nằm trên giường nữ nhân khác, chuẩn bị hầu hạ nữ nhân khác, lại còn có mặt mũi mở miệng muốn dùng tiền của bản quận chúa? Ngươi không thấy mất mặt sao? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Chờ Nữ đế phát bổng lộc cho tiểu bạch kiểm ta, lúc đó ta sẽ trả tiền cho ngươi 】 .
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 ... 】
Lạc Thanh Chu: 【 Được, không đùa nữa, ngày mai ta hẳn là có thời gian qua, chờ ta 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Tỷ phu, yêu ngươi, ngủ ngon 】
Lạc Thanh Chu giật mình: 【 Có ý gì? Ngươi gọi Vi Mặc là tỷ tỷ từ khi nào vậy? 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Vi Mặc gửi, có lẽ nàng cảm thấy bản quận chúa mới là chính thê 】
Lạc Thanh Chu: 【 Các ngươi thật nhàm chán, mau ngủ đi. Thân thể nàng yếu đuối, ngươi đừng khi dễ nàng 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Là nàng khi dễ ta, tự ngươi nhìn, tay nàng đang làm gì? 】
Nói xong, lại gửi tới một bức hình.
Lạc Thanh Chu sau khi xem xong, lập tức nói: 【 Ngươi gửi cái gì vậy? Không nhìn rõ, ngươi gửi thêm vài tấm hình cho ta nhìn lại, tốt nhất là vén cái yếm lên rồi chụp 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Đi chết đi! 】
Lạc Thanh Chu đang nói chuyện vui vẻ, tiếng nói chuyện phía ngoài đột nhiên ngừng lại.
Kẹt kẹt...
Cửa phòng mở ra.
Hắn lập tức cất bảo điệp đưa tin đi, nhắm mắt nằm xuống, không nhúc nhích.
Kẹt kẹt...
Cửa phòng lần nữa đóng lại.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng ở cửa, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, sau đó đi đến trước bàn, ngồi xuống, bưng bầu rượu lên, bắt đầu tự rót tự uống.
Khi uống xong hai bầu rượu trên bàn, nàng lại tiếp tục ngồi ở đó một hồi lâu, rồi mới vịn bàn đứng lên, lảo đảo đến trước giường, thân thể mềm nhũn, đổ vào trên giường, không nhúc nhích.