Lúc này, Nam Cung Hỏa Nguyệt quỳ gối bên cạnh, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mặc dù trên đầu nàng trùm khăn tân nương, không nhìn thấy mặt của nàng, nhưng giờ phút này bầu không khí trong đại điện, lập tức trở nên ngưng trọng.
Trưởng Tôn Uyển Nhi đứng ở một bên, vội vàng thấp giọng thuyết phục:.
- Thái hậu, hôm nay là ngày đại hôn của bệ hạ, bên ngoài có rất nhiều khách đang nhìn...
Thái hậu lại trầm mặc chốc lát, mới vươn tay, nhận trà, nhẹ khẽ nhấp một miếng.
Trưởng Tôn Uyển Nhi vội vàng tiếp nhận, để ở một bên.
- Bệ hạ, kính trà.
Nam Cung Khác ở một bên thấp giọng nhắc nhở.
Cung nữ bưng ly trà, cúi đầu, cung kính đưa tới trước mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt.
Nam Cung Hỏa Nguyệt dừng lại chỉ chốc lát, đưa tay cầm ly trà, hơi cúi đầu, đưa tới, lạnh lùng nói:.
- Mẫu hậu, kính trà.
Thái hậu lạnh lùng nhìn nàng một cái, đưa tay nhận cốc trà, cúi đầu nhấp một miếng, trầm mặc một chút, mở miệng nói:.
- Ngươi bây giờ là Hoàng đế cao quý, cái gì cũng có, mẫu hậu không có gì có thể cho các ngươi. Nếu như hoàng đệ ngươi còn, có lẽ có thể ban thưởng các ngươi một vài thứ, chí ít, có thể cho Phi Dương một chức quan.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng dậy, không chút gợn sóng nói:.
- Hắn không cần.
Thái hậu ngẩng đầu nhìn nàng, bờ môi đột nhiên run rẩy mấy lần, nói:.
- Hỏa Nguyệt, ngươi nói cho mẫu hậu, ngày ấy, ngươi có gặp hoàng đệ ngươi lần cuối không?.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nói:.
- Không có.
Thái hậu lại nhìn nàng chằm chằm chỉ chốc lát, trên mặt lộ ra một vòng tự giễu, thở dài một hơi nói:.
- Mẫu hậu hồ đồ rồi, nếu ngày đó ngươi nhìn thấy hoàng đệ ngươi, đương nhiên sẽ không để tặc nhân giết chết hắn. Dù thế nào, các ngươi đều là tỷ đệ ruột thịt. Hoàng đệ của ngươi mấy ngày đó vẫn còn luôn nói với ta, chờ ngươi thành thân sẽ tặng cho ngươi rất nhiều lễ vật, muốn phong quan cho phu quân ngươi ngay trước mặt mọi người trong thiên hạ...
- Thái hậu, không còn sớm.
Nam Cung Khác ở một bên, vội vàng cung kính ngắt lời nàng, cười nói:.
- Những chuyện này, tối nay ngài hãy nói riêng với phu thê bọn họ, phía ngoài vẫn còn khách đang đợi.
Ánh mắt của thái hậu nhìn về phía hắn, nhìn một hồi rồi quay qua nhìn về phía bên ngoài.
Bên ngoài, trời chiều đã xuống núi, màn đêm lặng yên rơi xuống.
Thái hậu buồn bã cười một tiếng, nói:
- Đúng vậy, không còn sớm nữa, trời cũng đã tối, bản cung sẽ không ở nơi này làm cho người ta phiền.
Dứt lời, nàng đứng lên nói:
- Uyển Nhi, chúng ta hồi cung.
Nam Cung Khác vội vàng nói:
- Thái hậu, còn có tiệc cưới...
- Bản cung thân thể khó chịu, các ngươi tham gia đi.
Thái hậu bình thản nói một câu, bước nhanh đi ra phía sau.
Trưởng Tôn Uyển Nhi vội vàng theo sau lưng.
Trong đại điện, lại yên tĩnh.
Nam Cung Khác vội vàng lớn tiếng nói:
- Tân lang tân nương, đưa vào động phòng.
Âm thanh tấu nhạc vui mừng hớn hở lại vang lên lần nữa.
Lạc Thanh Chu đỡ Nam Cung Hỏa Nguyệt, đi qua thảm đỏ bên cạnh, từ giữa phòng đi ra sau, lại xuyên qua cửa hông, đi Dao Hoa Cung.
Một đường cánh hoa bay múa.
Cung nữ mang theo lẵng hoa, đèn lồng, đi ở phía trước.
Hai hàng nữ tử hộ vệ cầm bội đao, một thân hồng y, theo ở phía sau.
Hai bên đường, là thủ vệ mặc ngân giáp lạnh lùng.
Hai người giẫm lên thảm đỏ trên đất, chậm rãi mà đi, một đường đều không nói gì, tựa hồ cũng suy nghĩ chuyện riêng của mình.
Đợi đến khi tới Dao Hoa Cung, cung nữ và hộ vệ đều dừng ở cổng.
Chỉ có Nguyệt Vũ và Nguyệt Ảnh theo ở phía sau.
Nam Cung Hỏa Nguyệt dừng bước ở hành lang, trực tiếp đưa tay vén khăn đỏ trên đầu ra, lạnh lùng nói:.
- Trẫm còn phải đi tham gia tiệc tối, ngươi về phòng chờ trước đi.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Vâng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt quay đầu nhìn hắn, trầm mặc một hồi, nói:
- Chờ trẫm trở về phòng, sẽ đeo lên, đến lúc đó ngươi tự tay giúp trẫm gỡ xuống, lại cùng trẫm uống chén rượu giao bôi.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Thần lĩnh mệnh.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, không nói gì thêm, quay người rời đi.
Đi được một khoảng, nàng lại dừng bước lại, đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng thốt:
- Đêm nay trong Dao Hoa Cung, không có bất kỳ thủ vệ nào, lòng đất cũng không hề mở cấm chế. Nếu như ngươi không muốn cùng trẫm động phòng, có thể rời đi khi nào thì tuỳ.
Nói xong, nàng kéo váy đỏ, bước nhanh rời đi.
Lạc Thanh Chu đứng ở trong hành lang, ánh mắt phức tạp mà nhìn hồng ảnh cao gầy uy nghiêm dần đi xa, thẳng cho đến khi biến mất ngoài cửa lớn mới thu hồi ánh mắt, nhìn xung quanh,.
Xung quanh yên tĩnh lạ kỳ, không có bất kỳ khí tức nào, quả nhiên không có một ai.
- Kẹt kẹt...
Cửa lớn phía ngoài, chậm rãi đóng lại.
Lạc Thanh Chu đứng ngây ngốc trên hành lang một hồi mới xoay người, đi vào phòng tân hôn.