Trời chiều sắp xuống núi, đám người tế tổ rốt cục cũng trở lại Vị Ương Cung.
Bên ngoài cung điện đã có khách chờ từ lâu.
Nguyệt Vũ xốc màn cửa lên.
Lạc Thanh Chu đỡ Nữ đế Đại Viêm đi xuống kiệu, được mọi người chen chúc, giẫm lên thảm đỏ, đi vào Vị Ương Cung.
Cung nữ hai bên vung cánh hoa, nhạc tấu từng khúc.
Đại thần và tân khách đều khom người hành lễ:.
- Chúc mừng Thánh thượng đại hôn! Thánh thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế.
Nam Cung Hỏa Nguyệt uy nghiêm liếc nhìn một vòng, mới nói:.
- Các vị ái khanh bình thân.
- Tạ vạn tuế!
Đám người vẫn khom người cúi đầu như cũ, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Lạc Thanh Chu nắm tay Nam Cung Hỏa Nguyệt, một đường uy phong đi chầm chậm vào đai điện.
Trong đại điện đã trang trí rực rỡ.
Cung nữ, thái giám bên trong đều đã chuẩn bị tiệc tối đâu vào đấy.
Lúc hai người đi tới cửa, Đoan Vương Gia vội vàng nói:
- Bệ hạ, chuẩn bị phải đi vào bái thiên địa, ngài nhìn... Cần khăn đội đầu không?.
Nam Cung Hỏa Nguyệt quay đầu nhìn về phía hắn, uy nghiêm nói:.
- Có thể để hắn mang không?
Nam Cung Khác: - ...
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Bệ hạ không muốn mang cũng không sao.
Nam Cung Hỏa Nguyệt do dự một chút, cảm nhận được hơi ấm từ trong lòng bàn tay hắn, lại nghĩ tới đằng sau còn có người nào đó đang xem, chờ đến lúc bái thiên địa, nếu không che mặt, chỉ sợ nàng thật sự không thể bái đường được.
Suy nghĩ đây, nàng lạnh lùng thốt:.
- Đeo lên cho trẫm.
Lúc này Nam Cung Khác mới thở dài một hơi.
Nguyệt Vũ vội vàng đến nhận khăn đỏ từ cung nữ, nhón chân lên, cẩn thận từng li từng tí mang lên đầu nàng.
- Bệ hạ, cẩn thận cánh cửa.
Nam Cung Khác nhắc nhở.
Lạc Thanh Chu đỡ Nam Cung Hỏa Nguyệt, nhấc chân lên, vượt qua cánh cửa, tiến vào đại điện, giẫm lên thảm đỏ mềm mại, đi vào bên trong.
Chờ đến nơi đã được chỉ định, Nam Cung Khác vội vàng nói:
- Ngừng!.
Lập tức hắn xoay người, nhìn về phía quan viên Khâm Thiên Giám sau lưng, nói:.
- Sử đại nhân, đã đến giờ chưa?
Sử đại nhân kia tay cầm dụng cụ kỳ lạ, vừa quan sát, vừa nhìn sắc trời bên ngoài, nói:
- Đợi thêm một lát.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía bên trong đại điện, Thái hậu Trưởng Tôn Thị đang im lặng ngồi im trên ghế, trên mặt hoàn toàn không có bất kỳ nụ cười gì, nhận thấy ánh mắt hắn nhìn qua, ánh mắt của nàng cũng nhìn về phía hắn, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì.
Trưởng Tôn Uyển nhi đứng ở bên cạnh, kẽ gật đầu với hắn.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người bên cạnh.
Nam Cung Hỏa Nguyệt dường như cũng biết hắn đang nhìn nàng, thấp giọng nói:
- Đừng nhìn loạn khắp nơi, ngả ngớn.
Lạc Thanh Chu lập tức cúi đầu xuống, nhìn không chớp mắt.
Lại sau một lúc lâu.
Quan viên Khâm Thiên Giám, cất dụng cụ trong tay đi, nhẹ gật đầu với Đoan Vương Gia.
Đoan Vương Gia lập tức nói:.
- Giờ lành đã đến.
Lập tức, tiếng nhạc vang lên.
Đoan Vương Gia lại nói:.
- Tân lang tân nương, nhất bái thiên địa.
Lời này vừa ra, trong đám tân khách đột nhiên có một người đi ra, lớn tiếng nói:.
- Chậm đã! Ta chính là...
Vụt!.
Ai ngờ hắn còn chưa nói xong, một mũi tên đột nhiên xuyên qua cổ họng hắn.
Vụt! Vụt! Vụt!
Càng nhiều mũi tên bay về phía hắn.
Trong nháy mắt, toàn bộ thân thể hắn đã bị bắn thành con nhím, khắp người không có một chỗ nào hoàn hảo.
Rầm!.
Hắn ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Binh lính mặc ngân giáp xung quanh, đồng loạt rút cung tên về.
Mọi người đều giật nảy mình.
Bắp thịt trên mặt Đoan Vương Gia run rẩy mấy lần, vội vàng cao giọng nói:.
- Tân lang tân nương, nhất bái thiên địa.
Lần này, cả tòa cung điện, yên lặng như tờ.
Lạc Thanh Chu nắm tay Nữ đế Đại Viêm mặt hướng ra ngoài cửa, quỳ trên mặt đất, trán chạm đất.
- Nhị bái cao đường.
Đoan Vương Gia lập tức lại cao giọng hô một câu.
Lạc Thanh Chu đỡ Nữ đế Đại Viêm đứng dậy, xoay người, chậm rãi quay người vào trong, dừng ở trước mặt thái hậu, quỳ xuống đất hành lễ.
Trên mặt thái hậu, vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn về bọn hắn, cũng chưa hề nói bất kỳ lời nào.
Hai người quỳ trên mặt đất, trán chạm đất, yên tĩnh chờ đợi.
Trong đại điện, yên tĩnh như tờ.
Đám người thấy thế, đều cúi đầu, trong lòng lo sợ bất an.
Nam Cung Khác vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:.
- Thái hậu...
Thái hậu lúc này dường như mới hồi phục tinh thần, trên mặt vẫn không lộ ra bất kỳ vui sướng nào, lạnh lùng nói:.
- Đứng lên đi. Thật ra các ngươi bái thiên địa là được, không cần thiết đến bái lão thái bà như ta.
Nam Cung Khác biến sắc, vội vàng nói:.
- Phi Dương, bệ hạ, nhanh kính trà cho Thái hậu.
Lạc Thanh Chu cầm ly trà được đặt trong khay do cung nữ nâng lên, cúi đầu đưa tới trước mặt Thái hậu, cung kính nói:.
- Mẫu hậu, mời uống trà.
Thái hậu nghe được xưng hô này, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, đồng thời cũng không có ý định đưa tay ra nhận.