Phòng tân hôn đã được bố trí sẵn sàng.
Thảm nhung đỏ, màn đỏ, ga giường đỏ, chăn đệm đỏ, trên bình phòng, trên gương, trên cửa, trên cửa sổ, đều dán đầy chữ hỷ.
Mấy cây nến đỏ đang cháy yên lặng trên giá.
Lò sưởi không ngừng tản ra khí nóng, sưởi ấm cả phòng.
Trên mặt đất rơi vài cánh hoa, bên trong lưu hương đốt huân hương, cả phòng tràn ngập một mùi thơm mê người.
Trên bàn, đặt vài bầu rượu bằng vàng.
Bên cạnh bầu rượu, đặt hai chén rượu vàng khắc rõ chữ hỷ.
Lạc Thanh Chu đi tới trước cửa sổ, đẩy ra.
Một cỗ hương hoa, xông vào mũi.
Bên ngoài trồng một vườn hoa quý, cho dù là mùa đông giá rét, cũng rất nhiều hoa tươi nở rộ.
Trong bầu trời đêm, mặt trăng giấu trong tầng mây, chỉ lộ ra nửa bên gò má, ngượng ngùng nhìn lén nhân gian.
Lạc Thanh Chu giật mình trong chốc lát, lấy ra bảo điệp đưa tin, đang muốn gửi tin nhắn đi, lại ngừng lại.
Hắn nhìn chằm chằm bảo điệp trong tay một lát rồi cất đi.
- Kẹt kẹt...
Hắn đóng cửa sổ lại, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía căn phòng tân hôn được bố trí ấm áp này.
Đúng vào lúc này, bảo điệp đưa tin trên người bỗng nhiên rung lên.
Hắn do dự một chút, vẫn lấy ra.
Là quận chúa gửi tới: 【 Lạc Thanh Chu, nhạc mẫu đại nhân ngươi gấp lắm rồi đấy, vẫn luôn hỏi ta. Nữ đế bệ hạ cũng đã tới, ngươi khi nào mới đến? 】
Lạc Thanh Chu vội vàng trả lời: 【 Đến ngay đây 】
Nói xong, hắn lập tức cất bảo điệp đưa tin đi, lấy con chuột ngọc kia, thân ảnh lóe lên, chìm vào lòng đất.
Trận pháp cấm chế trong lòng đất, quả nhiên đã đóng lại.
Hắn nhanh chóng di chuyển ra ngoài hoàng thành.
Khi tới gần tường thành, đột xuất hiện rất nhiều trận pháp.
Chẳng qua hắn không quan tâm, nhẹ nhàng xuyên qua.
Không bao lâu, hắn đã đến một hẻm nhỏ bên ngoài hoàng thành, nhanh chóng thay đổi một thân nho bào, tháo mặt nạ xuống, lại ăn diện một chút, mới từ lòng đất ra ngoài.
Khi hắn đi ra khỏi mặt đất, lập tức thu liễm khí tức võ giả trên toàn thân, khí chất trên người nháy mắt biến thành yếu đuối.
Hắn đi ra hẻm nhỏ, xuyên qua cây cầu trên sông hộ thành, đến cửa thành.
Đột nhiên, khi hắn ở cửa thành lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Một thân lam y, dáng người thon thả, giữa eo thon cắm một cây Ngọc Tiêu, lúc này đang lạnh lùng nhìn thủ tướng ở cửa thành.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi tới.
Ánh mắt của thủ thành, lập tức đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
Không đợi thủ vệ tra hỏi, thủ tướng trẻ tuổi kia vội vàng cười rạng rỡ nói:.
- Là Lạc công tử sao? Mau mời vào, quận chúa và Vương gia đã thông báo trước, nếu công tử đến, phải kêu công tử nhanh vào Vị Ương Cung dự tiệc.
Lệnh Hồ Thanh Trúc quay đầu, nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu chắp tay với vị thủ tướng kia nói:.
- Tướng quân, nữ tử này hình như là người của Lăng Thiên tông, có thể cho nàng đi vào chung không?.
Thủ tướng có chút khó khăn nói:.
- Chúng ta đã kiểm tra, quả thật là người của Lăng Tiêu Tông, chẳng qua trên danh sách không có vị cô nương này, cho nên...
Lạc Thanh Chu nói:
- Không sao, bệ hạ nếu trách tội, tại hạ sẽ gánh là được.
Thủ tướng nghe hắn nói như vậy, vội vàng nói:.
- Lạc công tử đã nói như vậy, vậy chúng ta đương nhiên không còn dám ngăn cản, cô nương, mời vào.
Lạc Thanh Chu nho nhã lễ độ nói:.
- Đa tạ Tướng quân.
Lập tức, hắn mang theo Lệnh Hồ Thanh Trúc tiến vào cửa thành.
Sau người truyền đến tiếng nói chuyện của một thủ vệ:
- Vị công tử kia chính là Lạc công tử? Nghe nói rất được bệ hạ sủng ái.
Tên kia thủ tướng cũng thấp giọng nói:
- Đâu chỉ sủng ái, chớ nhìn hắn tuổi còn nhỏ, ngay cả bệ hạ cũng phải gọi hắn hai chữ tiên sinh đấy.
Lạc Thanh Chu mang theo Lệnh Hồ Thanh Trúc một đường đi vào, lại thuận lợi đi qua cổng thành nội thành, khi đi tới con đường vắng người, hắn mới quay đầu nhìn nàng nói:
- Sư thúc, sao ngươi đột nhiên lại đến đây? Tông chủ và đám đại trưởng lão vì để tránh xấu hổ bị môn phái khác nói này nói kia nên đã rời đi từ lâu rồi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng nói:
- Ta tới nhìn ngươi thành thân, không được sao?
Sắc mặt Lạc Thanh Chu cứng đờ một chút, thấp giọng nói:.
- Nhỏ giọng một chút, là Sở Phi Dương thành thân, không phải ta.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lườm hắn một cái.
Lạc Thanh Chu nói:.
- Đã bái thiên địa xong, bây giờ sẽ đi Vị Ương Cung tham gia tiệc tối. Sư thúc nếu đi, sẽ rất lúng túng. Dù sao ngươi là phong chủ của Lăng Tiêu Tông, tông môn chúng ta không thể tùy tiện đứng lung tung, nếu ngươi đi, vậy phải xưng hô với bệ hạ thế nào, nên tiếp tục gọi trưởng công chúa hay bệ hạ đây?
Lệnh Hồ Thanh Trúc mặt không thay đổi nói:.
- Ta ngồi uống rượu, nhìn ngươi, không nói lời nào.
Lạc Thanh Chu cứng đờ, nói:
- Sư thúc, cần gì chứ, ta vốn cũng rất áp lực...