Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2153: Nữ đế oán khí, Tần đại tiểu thư khó xử (2)




Bầu không khí nặng nề như mây đen áp đỉnh rốt cục cũng tan thành mây khói, một lần nữa trở nên thoải mái.

Chẳng qua trong lòng mọi người đều đang nghi ngờ, vừa rồi vì sao Nữ đế lại đột nhiên làm khó người Tần gia, lại vì sao tức giận như vậy? Đồng thời, mọi người cũng đều rất hiếu kì tân lang đến cùng đã làm gì khiến Nữ đế phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy.

Trên đường đi, trong lòng tất cả mọi người đều âm thầm suy đoán.

Tống Như Nguyệt lôi kéo bàn tay của Tần đại tiểu thư, thấp giọng oán giận nói:

- Vi Mặc, ngươi và Mỹ Kiêu có phải đã lừa gạt mẫu thân rồi không? Bệ hạ có thái độ như vậy với chúng ta, nguyên nhân là vì Thanh Chu không đến?

Trong lòng Tần Nhị tiểu thư cũng có chút kỳ quái, thấp giọng nói:.

- Mẫu thân vẫn nên đến hỏi Mỹ Kiêu tỷ đi, Vi Mặc cũng không biết.

Nàng nhìn về phía một người khác bên cạnh, do dự một chút, thấp giọng hỏi:.

- Tỷ tỷ, trước kia ngươi... Quen biết bệ hạ sao?.

Ánh mắt Tần đại tiểu thư vẫn nhìn về phía trước, không chút gợn sóng mà nói:.

- Không biết.

Tần Nhị tiểu thư có chút nhíu mày, trong lòng âm thầm suy đoán: Chẳng lẽ bệ hạ đã biết thân phận của Thanh Chu ca ca?

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc kiệu phía trước.

Chiếc kiệu lắc lư theo từng bước của người khiêng kiệu.

Hai người ngồi trong kiệu, tay vẫn đặt chung một chỗ như cũ.

Có điều, bầu không khí quả thực có chút xấu hổ.

Lạc Thanh Chu nhìn phía trước, nhìn không chớp mắt.

Nam Cung Hỏa Nguyệt thì nghiêng mặt, lạnh lùng nhìn hắn.

Hai người vẫn luôn duy trì động tác như vậy, ai cũng không nói gì.

Thẳng đến khi ra hoàng cung, Nam Cung Hỏa Nguyệt mới lạnh giọng mở miệng nói:.

- Ngày đại hôn mà xụ mặt, rất không vui sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Vui vẻ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng ra lệnh:.

- Vậy thì cười một cái đi.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng nói:.

- Bệ hạ không phải cũng xụ mặt sao?.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:.

- Trẫm là hoàng đế, phải có uy nghiêm.

Lạc Thanh Chu nói:.

- Bệ hạ ở bên ngoài là Hoàng đế, ở trước mặt tại hạ, cũng là Hoàng đế sao?

Nam Cung Hỏa Nguyệt cao ngạo nói:.

- Đương nhiên! Quân thần khác biệt, ngươi dù đã thành thân với trẫm, vẫn là thần như cũ. Ngươi muốn ngang vai ngang vế cùng trẫm, nói cho ngươi, đừng suy nghĩ nhiều.

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, không nói gì thêm.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm sắc mặt của hắn trong chốc lát, lại nói:

- Đương nhiên, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời trẫm, hầu hạ trẫm thật tốt, nếu trẫm vui vẻ, lâu lâu vẫn có thể để ngươi ngang vai ngang vế.

Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói:

- Đa tạ bệ hạ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm mặt hắn, ra lệnh:.

- Vậy ngươi cười một cái cho trẫm.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, buông tay nàng ra, dùng hai ngón trỏ đặt vào hai bên khoé miệng rồi kéo lên trên, nhếch môi, lộ ra nụ cười vừa giả tạo vừa buồn cười vô cùng.

Sắc mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt cứng đờ, đầu lông mày run rẩy mấy lần, lập tức quay đầu chỗ khác, nhìn về phía bên cạnh, miệng lạnh lùng thốt:

- Nhàm chán!

Khóe miệng nàng giật giật, sau một lúc lâu, mới quay mặt lại, trên mặt lần nữa khôi phục thái độ uy nghiêm mà lãnh khốc:

- Hãy nhớ, về sau khi ở trước mặt người khác, ngươi phải cho trẫm mặt mũi, không thể làm trái ý trẫm, hiểu chưa?.

Lạc Thanh Chu còn chưa đáp lời, nàng lại nói:.

- Lúc không có người, ngươi có thể thoáng làm càn một chút, trẫm niệm tình ngươi là phu quân của trẫm, có thể tha thứ ngươi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Đa tạ bệ hạ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt thấy thái độ của hắn không tệ, sắc mặt thoáng hoà hoãn lại, yên tĩnh trong chốc lát, trong đầu không biết đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên duỗi hai chân dưới váy đỏ ra, lạnh lùng nói:.

- Giày trẫm mang hơi khó chịu, ngươi quỳ xuống, giúp trẫm tháo giày ra, xoa chân.

Lạc Thanh Chu quay đầu, nhìn nàng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cũng đối mặt với hắn, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm nói:.

- Thế nào, không muốn sao?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:.

- Bệ hạ, dù sao chúng ta còn chưa chính thức bái đường thành thân, bệ hạ là kim chi ngọc diệp, chân còn là chỗ tư mật, tại hạ không dám đụng vào.

- Dối trá!

Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên hừ lạnh một tiếng, híp con mắt nói:

- Đừng tưởng trẫm không biết, mỗi lần ngươi nhìn thấy trẫm, đều sẽ nhìn lén chân trẫm, không phải sao?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Không có... Tại hạ oan uổng...

- Hừ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý tới hắn nữa, sau một lúc lâu, lại cố ý nói:

- Ngươi chỉ cần nghe lời, về sau mỗi ngày trẫm sẽ cho ngươi nhìn, lâu lâu sẽ cho sờ vài cái. Về sau trừng phạt ngươi, trẫm cũng dùng chân, như thế nào?

Lạc Thanh Chu nhìn về phía trước, nhìn không chớp mắt, giả vờ như không có nghe thấy.