Ra hoàng thành, lại đi hồi lâu, rồi đi về phía Hoàng Lăng ở phía bắc.
Bên ngoài Hoàng Lăng, thành viên hoàng thất, đại thần trong triều, đã chờ ở đó từ lâu.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ và Trường Nhạc công chúa cũng đều ở chỗ này chờ, trông thấy đội ngũ đến, hai tiểu nữ hài lập tức vui vẻ chạy về phía cỗ kiệu, lại bị Nam Cung Khác ngăn lại.
Khi cỗ kiệu dừng lại, đám người lập tức khom người hành lễ:.
- Chúc mừng bệ hạ đại hôn! Bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!.
Nguyệt Vũ chậm rãi xốc màn kiệu lên.
Lạc Thanh Chu và nàng liếc nhau một cái, dắt Nữ đế từ từ ra khỏi kiệu.
Đám người đang muốn vây quanh hai người tiến vào Hoàng Lăng, trong Hoàng Lăng lại đột nhiên có môt lão giả tóc hoa râm đi ra, ngăn ở cổng, quỳ trên mặt đất, dập đầu nói:
- Điện hạ, lão thần muốn tố cáo.
Đám người nghe vậy, sợ hãi kinh ngạc mà nhìn hắn.
Người này đã từng phạm sai lầm, tự nguyện làm người cai quản Hoàng lăng cả đời, vì sao đột nhiên chọn thời điểm này để tố cáo? Hơn nữa hắn còn xưng hô là điện hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp con mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn nói:
- Trần Các lão, ngài muốn cáo ai?
Lão giả run giọng nói:
- Lão thần muốn cáo người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, giết chóc quen tay, trưởng công chúa.
Vừa nghe lời này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
- Giết.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lẽo, cũng không cho hắn bất luận cơ hội nói chuyện gì.
Thân ảnh Nguyệt Ảnh lóe lên, rút kiếm ra khỏi vỏ, Trần lão giả đang quỳ trên mặt đất thấy chết không sờn kia lập tức rơi đầu xuống đất.
Máu tươi phun ra.
Thi thể không đầu quỳ tai chỗ vài giây rồi ngã trên mặt đất.
Ngày đại hôn, đầu người tế tổ.
Lão thần thủ lăng tiên đế, nói giết liền giết.
Chúng thành viên hoàng thất và đại thần thấy một màn này, đều bị hù sợ run tim mất mật.
Một thành viên trẻ tuổi trong hoàng thất, bị hù doạ sắc mặt trắng bệch, hai chân nhũn ra, gần như không thể đứng thẳng được.
- Người dám nói nhảm, giết ngay lập tức.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nói một câu, uy nghiêm đi vào Hoàng Lăng.
Mấy trăm lính mặc ngân giáp sau lưng, đều đồng thanh nói:.
- Tuân lệnh!.
Đám người cuống quít cúi đầu, câm như hến theo ở phía sau.
Đám người Tần gia cùng đa số đại thần, đều ở ngoài Hoàng Lăng, không được đi vào.
Có thể tiến vào Hoàng Lăng tế bái, trừ thành viên hoàng thất ra, chỉ có một ít lão thần có công huân, những người khác là không có tư cách tiến vào.
Hoàng Lăng rất lớn.
Chúng thành viên hoàng thất vây quanh Nam Cung Hỏa Nguyệt và Lạc Thanh Chu, đi hồi lâu, mới đi vào lăng mộ.
Trên đường đi đều là một bầu không khí lặng ngắt như tờ, không có người nào dám nói chuyện.
Đợi đến khi vào lăng mộ, vẫn không có người nói chuyện như trước.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu mày lại, quay đầu nhìn về phía Đoan Vương Gia nói:.
- Đoan Vương thúc, hôm nay ngươi là người xử lý lễ nghi, tại sao không điều hành?.
Nam Cung Khác bị hù run lên, vội vàng khom người tiến lên, lớn tiếng nói:.
- Châm hương.
Thái giám đã tắm rửa thay quần áo, chờ đợi đã lâu, lập tức tiến lên đốt hương.
Chờ tất cả cây hương đều được đốt, Nam Cung Khác lập tức lại nói:.
- Tấu nhạc!.
Lúc này, âm thanh tấu nhạc lập tức vang lên.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhịn không được nhìn về phía hắn nói:.
- Đoan Vương thúc, ngươi có thể nói thêm mấy câu, trẫm xá tội cho ngươi.
Nam Cung Khác lúc này mới thở dài một hơi, lập tức chỉ về phía những hoàng thân quốc thích phía sau lưng nàng, uy nghiêm phân phó nói:.
- Tất cả mọi người đứng theo thứ tự đã bàn trước, chỉnh đốn lại, chuẩn bị quỳ lạy. Tiểu Nhuỵ, ngươi xuống phía sau, đứng đằng sau ca ca ngươi, Trường Nhạc, ngươi lên đứng phía trước, đứng ở sau lưng bệ hạ... Thập tam ca, ngài bước lên phía trước một bước, chừa chỗ cho Mỹ Kiêu nhà ngươi đứng nữa...
Lúc này, mặt trời đã lên tới đỉnh.
Chờ tất cả một loạt quy trình rườm rà hoàn thành, mặt trời cũng đã ngả về tây, chuẩn bị đến chạng vạng tối.
Lúc Nam Cung Hỏa Nguyệt quỳ lạy tiên đế, đột nhiên từ một Nữ đế uy nghiêm cường đại, biến thành một cô nương uỷ khuất đáng thương.
Nàng đối diện với lăng mộ của tiên đế, trong mắt ngậm nước, thấp giọng nói rất nhiều lời, chẳng qua chỉ có Lạc Thanh Chu ở bên cạnh nghe thấy.
Nàng xin lỗi tiên đế, giải thích, lại kể ra những ấm ức và quá khứ của mình.
- Nữ nhi vẫn luôn nghĩ phải phụ tá hắn thật tốt... Cho dù đến cuối cùng, nữ nhi cũng chưa từng suy nghĩ việc muốn giết hắn...
- Phụ hoàng, đây không phải là ý của nữ nhi...
- Nữ nhi vẫn luôn tránh để Đại Viêm sinh linh đồ thán, vẫn luôn nhượng bộ...
- Thế nhưng, bọn họ vẫn từng bước áp bức ta...
Nói những chuyện về sau, nàng nghẹn ngào gần như nói không ra lời.
Lạc Thanh Chu cùng nàng quỳ gối, cúi đầu, yên tĩnh nghe, trong lòng có chút chua xót.