Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp con mắt, mặt không thay đổi nói:
- Ồ? Nơi nào không thoải mái? Ở chỗ trẫm có rất nhiều thái y, có thể giúp nàng nhìn thử.
Tần Nhị tiểu thư cúi đầu, lúc đang định trả lời, Lạc Thanh Chu đột nhiên mở miệng nói:
- Bệ hạ, không còn sớm, nên đi tế tổ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt quay đầu nhìn hắn, ánh mắt uy nghiêm nói:
- Trẫm cho ngươi nói chuyện sao?
Lạc Thanh Chu nhìn ra được tia oán khí sâu trong đôi mắt của nàng, thậm chí bàn tay được hắn nắm kia cũng nắm chặt thành quyền.
Đám người thấy Nữ đế nổi giận, trong lòng đều run lên, câm như hến.
Sắc mặt Tống Như Nguyệt bị hù doạ đến mức trắng bệch, trong lòng âm thầm oán trách, khẳng định là do tiểu tử Thanh Chu kia không có tới, để bệ hạ tức giận, cho nên bệ hạ mới cố ý bới móc nhà ta...
Lúc này, lại phát sinh một màn khiến đám người càng thêm hít thở không thông.
Tân lang ban đầu đang nắm tay Nữ đế lại đột nhiên buông tay xuống, đối mặt với ánh mắt uy nghiêm của Nữ đế, hắn vậy mà trực tiếp lặng lẽ đối mặt, mở miệng nói:
- Nếu như bệ hạ không nguyện ý thành thân, vậy hôn sự hôm nay dừng ở đây. Bệ hạ không cần thiết phải mang theo cả bụng tức giận để qua loa hoàn thành chung thân đại sự này, không đáng.
Lập tức hắn lại lui lại hai bước, cúi đầu chắp tay nói:
- Thân phận tại hạ thấp, một giới vũ phu, vốn cảm thấy không xứng với long thể tôn quý của bệ hạ. Bệ hạ nếu chướng mắt, tại hạ rời đi là được.
Vừa nghe lời này, mọi người đều kinh ngạc.
Những cung nữ, thái giám bên cạnh đều bị hù doạ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Mấy ngày nay, bọn hắn trong cung đã tận mắt nhìn thấy độ đáng sợ của vị Nữ đế này, đừng nói những đại thần kia, ngay cả mấy cung nữ người hầu bên cạnh Thái hậu đều trực tiếp bị xử tử, Thái hậu cầu khẩn thế nào cũng không được.
Nghe nói toàn bộ kinh thành đều là một cảnh tượng máu chảy thành sông.
Gan của thiếu niên này thật lớn, dám ở trước mặt mọi người nói chuyện với bệ hạ như vậy đang ngày đại hôn của bệ hạ.
Không thấy những hộ vệ thiết giáp theo ở phía sau, đằng đằng sát khí, nhìn chằm chằm sao?
Trong chớp nhoáng này, giữa sân yên tĩnh như chết.
Đám người ngay cả hô hấp cũng không dám, trái tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngắn ngủi tĩnh mịch qua đi, khiến bọn hắn cảm thấy kinh ngạc và nghi ngờ là, Nữ đế vậy mà không nổi giận, chỉ cười lạnh một tiếng, nói:
- Sở Phi Dương, trẫm đang cùng người Tần gia nói chuyện, ngươi chen miệng vào làm gì? Làm sao, ngươi để ý bọn họ như vậy sao, là coi trọng thiên kim trong nhà người ta sao? Tần Nhị tiểu thư người ta đã có phu quân từ lâu, vậy ngươi coi trọng Tần đại tiểu thư người ta sao? Nếu không, hôm nay trẫm tác hợp cho các ngươi, để Tần đại tiểu thư cũng gả cho ngươi? Yên tâm, trẫm lòng dạ rộng rãi vô cùng, trẫm làm chính thê, nàng làm thiếp, ngươi cảm thấy thế nào?
Vừa nghe lời này, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc cùng cổ quái nhìn một màn này, cùng không biết chuyện gì xảy ra lại đột nhiên cuốn Tần gia đại tiểu thư vào.
Sắc mặt Tống Như Nguyệt trắng bệch, bờ môi giật giật, dường như muốn nói cái gì, lại không dám mở miệng.
Tần Nhị tiểu thư cúi đầu, một cái tay nắm Tần đại tiểu thư bên cạnh.
Về phần Tần đại tiểu thư, trên mặt mang theo mạng che mặt, cặp mắt thâm thuý mê người lại bình tĩnh như lúc ban đầu.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, ngẩng đầu, nhìn Nữ đế đang híp mắt trước mặt nói:.
- Bệ hạ, nếu như ngài có oán khí với tại hạ, cứ việc xả giận trên người tại hạ là được, không cần liên luỵ người khác. Bệ hạ nếu cảm thấy ủy khuất, tại hạ sẽ rời đi, không một câu oán hận. Về phần tông môn, tại hạ cũng sẽ tự mình gánh chịu trách nhiệm.
Bàn tay trong ống tay áo của Nam Cung Hỏa Nguyệt, từ từ nắm chặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn nói:
- Ngươi hối hận rồi?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:.
- Tại hạ không dám.
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp con mắt, lại dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nhẹ gật đầu, nói:
- Ngươi nói đúng, nếu như trẫm có oán khí, xả hết trên người ngươi là được, làm gì cần phải liên luỵ đến người khác.
Dứt lời, nàng đưa bàn tay đến trước mặt hắn, trên mặt lần nữa khôi phục vẻ uy nghiêm, ra lệnh:.
- Nắm, đi Hoàng Lăng.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, còn chưa đưa tay ra, Đoan Vương Gia Nam Cung Khác đột nhiên nhảy lên đi qua, tự động nhấc cổ tay của hắn lên, dùng sức để bỏ bàn tay ngọc của Nữ đế vào bên trong, quát:.
- Nắm! Lề mề cái gì, lại lề mề nữa mặt trời sẽ phải xuống núi! Ban đêm còn muốn động phòng hay không hả?
Dứt lời, lập tức quay người đi ở phía trước, lớn tiếng nói:.
- Khởi giá!
Âm thanh tấu nhạc vui mừng rộn ràng, vang lên lần nữa.