Hơn nữa, hắn cũng không biết nàng chính là tiểu liếm cẩu mất mặt kia...
Suy nghĩ những điều này, nàng không còn sợ hãi nữa.
Khi nàng đi ra cửa, nhìn thấy thân ảnh quỳ một gối xuống ở hành lang, cúi đầu, mặt mũi tràn đầy cung kính, trong lòng càng trở nên kiên định.
Nàng kéo lấy váy dài, dừng ở trước mặt hắn, cố ý cách hắn rất gần, để hắn giống như đang quỳ gối dưới váy đỏ của mình, ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng cao ngạo cúi đầu nhìn hắn, tuyệt không để hắn đứng dậy ngay lúc này.
Lạc Thanh Chu quỳ một chân xuống đất, cúi đầu, nhìn chiếc giày thêu nhỏ xinh như ẩn như hiện dưới làn váy đỏ, cũng không nói gì.
Trên hành lang, yên tĩnh im ắng.
Ánh mắt của Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn về phía bên ngoài Dao Hoa Cung.
Nữ nhân hèn hạ kia, lúc này cũng nhất định đang quan sát.
Lại qua một hồi lâu sau.
Nàng mới uy nghiêm nói:.
- Đứng lên đi.
Lúc này Lạc Thanh Chu mới chậm rãi đứng dậy, sau đó đưa tay ra.
Đôi mi thanh tú của Nam Cung Hỏa Nguyệt chớp chớp, cố ý hỏi:.
- Làm gì?.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, cung kính nói:.
- Đoan Vương Gia nói, để tại hạ nắm tay bệ hạ, đi Hoàng Lăng tế bái.
- Hừ!.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:.
- Là Đoan Vương thúc nói, hay là ngươi tự mình nghĩ ra?.
Lạc Thanh Chu đang muốn trả lời, nàng lại lạnh lùng ngắt lời:.
- Ngươi tốt nhất nên nghĩ kỹ hãy trả lời.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, không kiêu ngạo xu nịnh, nói:.
- Là Đoan Vương Gia phân phó, hắn nói đây là pháp tắc.
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp con mắt, đang muốn tiếp tục làm khó hắn, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía lồng ngực của hắn, trầm mặc một chút, vươn bàn tay ngọc ra, lạnh mặt nói:.
- Trẫm là Hoàng đế, ngươi nếu đụng vào trẫm, từ nay về sau, ngươi chính là người của trẫm, về sau phải làm trâu làm trâu ngựa phục vụ cho trẫm, ngươi phải nghĩ kỹ.
Lạc Thanh Chu còn chưa kịp đáp lời, nàng đã trực tiếp duỗi bàn tay ngọc ngà ra, nhét vào lòng bàn tay của hắn, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo cùng uy nghiêm nói:.
- Đi thôi.
Nguyệt Ảnh ở sau lưng nhìn một màn này, trong mắt lộ ra một vòng vẻ kinh ngạc, vội vàng nói:
- Khởi giá!.
Dàn nhạc ngoài cửa lớn, lần nữa tấu nhạc lên.
Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng cầm bàn tay trơn nhẵn mềm mại của Nữ đế Đại Viêm, ngửi ngửi hương thơm trên người nàng, đạp trên thảm đỏ, giẫm lên cánh hoa, chậm rãi đi ra ngoài.
Ngoài cửa lớn, ánh mắt của người Tần gia, rất mau đã nhìn đến bọn hắn.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, trong lòng bàn tay cứng đờ một chút.
Nam Cung Hỏa Nguyệt bên cạnh dường như phát hiện được hắn lo lắng, nhìn bên ngoài một chút, ánh mắt rơi vào trên người thân ảnh tuyết trắng kia.
Mà lúc này, ánh mắt của thân ảnh kia cũng đang yên tĩnh nhìn nàng.
- Cung nghênh bệ hạ!
Đoan Vương Gia Nam Cung Khác lập tức xoay người hành lễ.
Những người khác cũng đều khom người hành lễ.
Chỉ có một thân ảnh trong đó vẫn không có bất kỳ động tác gì.
Nguyệt Ảnh nhìn thấy thân ảnh kia, lại vụng trộm nhìn thoáng qua bệ hạ nhà mình, trên mặt lộ ra một tia hoài nghi.
- Chư vị bình thân, không cần đa lễ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt bình bình nói một câu, ánh mắt nhìn về phía nơi khác.
Lạc Thanh Chu rõ ràng cảm giác được, tay nàng đang run nhè nhẹ một chút, dường như ngay cả hơi thở cũng dừng lại một chút.
Nàng cũng đang lo lắng sao?.
Nam Cung Khác vội vàng nói:
- Bệ hạ, Sở công tử, mời lên kiệu.
Một chiếc kiệu mềm được trang trí xa hoa, dừng ở ngoài cửa thảm đỏ, người kiêng kiệu đều là thiếu nữ trẻ tuổi một thân hồng y.
Lạc Thanh Chu đỡ Nữ đế tôn quý, đạp trên thảm đỏ rải đầy cánh hoa, nhấc chân ra cửa.
Khi đi ngang qua người Tần gia, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên nhìn về phía bọn hắn, mở miệng hỏi:
- Lạc tiên sinh đâu? Tại sao không có đến?
Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt lập tức bị hù run lên, ánh mắt cuống quít nhìn về phía khuê nữ nhà mình.
Nha đầu này không phải nói Thanh Chu phụng bệ hạ đi làm việc sao? Tại sao bệ hạ bây giờ lại đột nhiên lại hỏi thăm?
Lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên đi mà nói:
- Bệ hạ, Lạc Thanh Chu tạm thời có việc, tối nay mới tới.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn nàng một cái, nói:
- Tối nay đã rất trễ, Lạc tiên sinh là người mà trẫm cực kì xem trọng, tiệc cưới lần này của trẫm, hắn nhất định phải tham gia, trẫm còn muốn cùng tân lang mời rượu hắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu cung kính nói:
- Thần sẽ thông báo cho hắn.
Ánh mắt của Nam Cung Hỏa Nguyệt, đột nhiên lại nhìn về phía Tống Như Nguyệt và Tần Nhị tiểu thư sau lưng, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm nói:
- Vị này là... Đại tiểu thư Tần gia sao? Vì sao mang theo mạng che mặt? Sợ có người nhận ra?
Tần Nhị tiểu thư vội vàng ôn nhu giải thích:
- Hồi bẩm bệ hạ, thân thể tỷ tỷ không khỏe, không chịu nổi phong hàn, cho nên mới đeo mạng che mặt.