Sắc mặt Nguyệt Vũ thay đổi, không biết nên trả lời như thế nào.
Bàn tay trong tay áo Nam Cung Hỏa Nguyệt, đột nhiên từ từ nắm chặt, nhìn bản thân trong gương, trong mắt dấy lên ngọn lửa, âm thầm cắn răng nói:.
- Trẫm đường đường là vua của một nước, làm sao có thể... Làm thiếp cho hắn.
Nguyệt Vũ nghe xong, nghi ngờ nói:.
- Bệ hạ, chỉ cần ngài và Sở công tử bái đường thành thân, ngài đương nhiên chính là chính thê. Hắn cho dù có chính thê, cũng sẽ chủ động lui ra làm thiếp, làm sao có thể tranh cùng bệ hạ ngài? Hơn nữa, Sở công tử cũng không dám làm vậy với ngài.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười lạnh một tiếng, ngọn lửa trong mắt lấp lóe, nói:.
- Hắn có cái gì không dám? Hắn ngay cả... Hừ, hắn ngay cả trời cũng dám xuyên, ngươi quá coi thường hắn.
Nguyệt Vũ cung kính nói:
- Nương tử trong nhà Sở công tử, tự nhiên sẽ biết nặng nhẹ. Nếu nàng không biết nặng nhẹ, thuộc hạ và Nguyệt Ảnh sẽ đi tìm nàng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt loé mắt lên, liếc nàng một chút, nói:.
- Chỉ bằng các ngươi? Nàng ngay cả trẫm còn...
Nàng không hề tiếp tục nói, lại trầm mặc một hồi, trong mắt lộ ra một tia tự giễu, trong đầu không khỏi lần nữa hiện ra thân ảnh kia, hận thù nói:.
- Nàng đã tính toán kỹ hết thảy từ lâu, còn có hắn, vậy mà...
Nguyệt Vũ nghi ngờ trong lòng, cũng không dám hỏi nhiều nữa, trầm mặc một lát, cung kính nói:.
- Nếu như bệ hạ thực sự không muốn, hoàn toàn có thể từ hôn.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng nhìn nàng nói:.
- Ngươi không muốn?.
Nguyệt Vũ đột nhiên quỳ xuống trên mặt đất, cúi đầu nói:.
- Thuộc hạ không muốn gả, chỉ muốn vĩnh viễn hầu hạ bệ hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu mày, nói:.
- Nếu như người đó là Lạc tiên sinh thì sao?.
Nguyệt Vũ cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, không lên tiếng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thương hại nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên tự giễu cười một tiếng, thở dài nói:.
- Ngươi thật là ngốc, ngốc giống trẫm, lại bị cái tên kia lừa gạt đùa nghịch xoay lòng vòng.
Nguyệt Vũ mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại trầm mặc một chút, trong mắt ngập oán khí nói:.
- Trẫm chỉ không muốn cùng hắn hoàn tất những quy củ này mà thôi, trẫm không muốn tiếp tục làm tên hề tự diễn trên sân khấu cho người nào đó nhìn, trẫm không muốn bị nàng chế nhạo... Cho nên, Nguyệt Vũ, ngươi chỉ cần giúp trẫm bái đường, chân chính cùng hắn thành thân, vẫn là trẫm.
Nguyệt Vũ cung kính nói:.
- Bệ hạ, tế tổ, tế thiên, bái đường, những lễ nghi này hoàn tất, đây mới thực sự là thành thân. Ngài nếu trốn tránh, như vậy, ngài và Sở công tử không được coi là phu thê chân chính...
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe vậy lại lâm vào trầm mặc thật lâu, ánh mắt lần nữa nhìn về phía bản thân trong gương.
Sau một lúc lâu, nàng hỏi:.
- Nguyệt Vũ, ngươi nói trẫm xinh đẹp không?.
Nguyệt Vũ lập tức nói:.
- Bệ hạ đương nhiên xinh đẹp! Chỉ cần người gặp qua bệ hạ, cũng sẽ thầm tán dương bệ hạ xinh đẹp.
Trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt không hề lộ ra bất kỳ vui sướng nào, nàng nhìn khuôn mặt và tư thái trong gương, phức tạp nói:.
- Đó là do các ngươi còn chưa nhìn thấy nàng...
Nguyệt Vũ do dự một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi:.
- Bệ hạ nói đúng lắm...
Nam Cung Hỏa Nguyệt không trả lời, lại nhìn chằm chằm mình trong gương, nhìn trong chốc lát, đột nhiên hỏi:.
- Chút nữa trẫm có cần mang gì trên đầu không?.
Nguyệt Vũ nói:.
- Bệ hạ có thể tạm thời không cần mang, dù sao còn phải đi tế tổ và tế thiên trước, chờ bái đường lại đeo cũng không muộn.
- Nhưng trẫm muốn mang ngay bây giờ...
Không phải, nàng cảm thấy mình không có mặt mũi ra gặp người...
Nguyệt Vũ cung kính nói:.
- Bệ hạ nếu nếu muốn, cũng có thể.
- Sẽ có người chê cười trẫm sao?.
- Không người nào dám.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại do dự một chút, đột nhiên hạ quyết tâm, xoay người nói:.
- Đi thôi, không mang!.
Lập tức khuôn mặt nàng trở nên uy nghiêm, ngữ khí lạnh lẽo nói:.
- Ai dám cười, chém!.
Ngoài cửa lập tức truyền đến âm thanh của Nguyệt Ảnh:.
- Tuân lệnh!.
Kẹt kẹt...
Cửa phòng mở ra.
Khi Nam Cung Hỏa Nguyệt mang theo vương miện, kéo váy đỏ đi tới cửa, đột nhiên lại ngừng lại, ánh mắt lại có chút thấp thỏm nhìn về phía bên ngoài.
Nữ đế luôn quả quyết dứt khoát, giờ khắc này, vậy mà lại do dự.
Nguyệt Ảnh ngày càng nghi hoặc, cũng không dám hỏi nhiều.
Lúc này, trên hành lang ngoài cửa, lần nữa truyền đến âm thanh kia:.
- Thần Lăng Tiêu Tông Sở Phi Dương, cung nghênh bệ hạ!.
- Lừa đảo!.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhịn không được âm thầm mắng một câu, lập tức trong mắt lửa giận lóe lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhanh chân đi ra ngoài.
Nơi này là địa bàn của nàng, nàng sợ cái gì?.
Hiện tại là hắn quỳ trên mặt đất cúi đầu, cũng không dám nhìn nàng một chút, nàng sợ cái gì?.
Nàng bây giờ là Nữ đế! Chủ tử của hắn. Người nên sợ hãi chính là hắn!.