Tần Nhị tiểu thư cười nói:.
- Mẫu thân yên tâm, Vi Mặc sẽ nhắc nhở Thanh Chu ca ca.
Tống Như Nguyệt một đường căn dặn, ánh mắt không quên thưởng thức kiến trúc cung điện xung quanh.
- Phi Dương, đi Dao Hoa Cung, bệ hạ đã thay hỷ bào, đang ở đó chờ ngươi. Dựa theo phép tắc, chờ đến lúc đến cửa ra vào, ngươi phải xuống ngựa, tự mình đi vào tẩm cung của bệ hạ, quỳ xuống đất thỉnh bệ hạ ra, sau đó nắm tay bệ hạ, tiến vào kiệu...
- Chúng ta phải đi tế tổ, tế thiên ở Hoàng Lăng phía bắc trước, sau đó lại trở về bái thiên địa...
Trên đường đi, Nam Cung Khác nhắc nhở kỹ càng mọi phép tắc, sợ hắn không nhớ được, lại nói:
- Chờ lúc nữa bản vương sẽ đi theo phía sau ngươi, nhắc nhở ngươi. Ngươi là võ giả, có một vài phép tắc có lẽ không quá quen thuộc, nhưng đây là phép tắc của hoàng gia, hôm nay nhiều người nhìn như vậy, nếu ngươi không làm, những đại thần kia lại nói này nói kia...
Lạc Thanh Chu ngồi trên lưng ngựa, gật đầu, không nói gì.
Một đoàn người rất mau đã tới đến Dao Hoa Cung.
Cửa cung mở ra, một thảm đỏ mới tinh kéo dài từ cổng đến bên trong tẩm cung.
Hai hàng cung nữ mặc hồng y, đứng ở hai bên thảm đỏ, trong tay ôm lẵng hoa, cúi đầu cung kính đứng.
Hai bên trong đình viện, lại còn có mấy trăm binh lính cưỡi chiến mã im lặng đứng, mặc giáp chấp duệ lạnh lùng cương nghị.
Trên hành lang cách đó không xa, hai đội nữ thủ vệ người mặc nhuyễn giáp màu bạc, sắp xếp chỉnh tề, mặt mũi tràn đầy lạnh lùng đứng ở hai bên cổng.
Toàn bộ trong cung điện, không chỉ có màu đỏ của hôn lễ, còn có sát khí lạnh lẽo.
Điều này khiến một đám người đi tới cửa, đều run lên, yên tĩnh lại.
Nam Cung Khác cũng nhận ra bầu không khí không tự nhiên, vội vàng cười rạng rỡ mà nói:.
- Mọi người không cần khẩn trương, bệ hạ dẫn quân lâu dài, bên người vẫn luôn có những hộ vệ ngân giáp này đi theo, đây là chuyện bình thường, không có ý gì khác đâu.
Lập tức hắn vội vàng lớn tiếng về phía bên trong nói:.
- Tân lang đến!.
Nói xong, lập tức nói với Lạc Thanh Chu ở bên cạnh:.
- Phi Dương, xuống ngựa, tự mình đi trên thảm đỏ, dừng ở trên hành lang, cung thỉnh bệ hạ đi ra. Nhớ, nhất định phải quỳ xuống, cung kính, chờ bệ hạ ra ngoài, mới được đứng dậy, đi qua nắm tay nàng, phải tránh nhìn lén và nói chuyện!.
Lạc Thanh Chu tung người xuống ngựa, nhìn bên trong một chút, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tần Nhị tiểu thư.
Tần Nhị tiểu thư khẽ mỉm cười một cái.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục do dự, hơi cúi đầu, đi vào.
Vừa mới đi vào đình viện, hắn liền cảm nhận được sát khí phát ra từ trên người những thiết kỵ kia, những sát khí này tụ tập cùng một chỗ, không chỉ có khí huyết tràn đầy, còn mang theo một cỗ khí thế không thể đỡ nổi.
Cho dù hắn bây giờ đã là cảnh giới Đại Tông Sư, cũng cảm thấy trong lòng run lên.
Khó trách nói, cho dù là cao thủ Lôi Kiếp, khi đứng tước mặt quân đội số lượng lớn, cũng không thể chống lại.
Sĩ khí cường đại cùng dũng khí, huyết khí cùng sát khí, hỗn hợp lại cùng nhau, liền sẽ tạo thành vòng xoáy khí thế không thể đỡ nổi, bất kỳ cao thủ Thần Hồn nào gặp phải, cũng đều chưa chiến đã suy, thực lực của bản thân khó có thể phát ra được một nửa.
Trưởng công chúa hôm nay làm như vậy, là muốn ra oai phủ đầu phò mã trước sao?.
Cho dù là Tông sư, ở trước mặt Bản Cung, ngươi cũng không đáng chú ý, ngươi cũng phải thành thành thật thật, biết chưa?.
Lạc Thanh Chu không khỏi suy nghĩ hoàng đế bị hắn ám sát kia.
Nếu như lúc đó đối phương nhận ra được tâm tư và thực lực chân chính của hắn từ sớm, đoán chừng hắn không thể nào đơn giản tiếp cận hắn ta như vậy? Đoán chừng ít nhất cũng phải giết hắn khi ở trên chiến trường.
Hắn nghĩ như vậy, rất nhanh đã xuyên qua một đình viện cỡ quảng trường nhỏ, leo lên bậc thang, đi vào bên trên hành lang.
Hai bên hành lang là hàng hộ vệ mặc ngân giáp đứng chỉnh tề, đều là nữ tử, lúc này đều dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn về phía hắn.
Áp lực bỗng nhiên tăng.
Lạc Thanh Chu dừng ở cổng, cũng không do dự, quỳ một chân trên đất, cúi đầu chắp tay, cung kính nói với biên trong:.
- Thần Lăng Tiêu Tông Sở Phi Dương, cung nghênh bệ hạ.
Âm thanh không lớn, lại vang vọng toàn bộ Dao Hoa Cung.
Mà lúc này, Nữ đế Đại Viêm Nam Cung Hỏa Nguyệt, vẫn mặc hỷ bào như cũ, đứng trước gương trong phòng, an tĩnh nhìn mình trong gương, không biết đang suy nghĩ gì.
Nguyệt Vũ trong phòng nhẹ giọng nhắc nhở:.
- Bệ hạ, Sở công tử đến.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn khuôn mặt uy nghiêm mà xinh đẹp trong gương, cùng với dáng người cao gầy thướt tha, sắc mặt biến đổi trong chốc lát, đột nhiên lạnh như băng nói:.
- Nguyệt Vũ, ngươi thay trẫm mặc hỷ bào, bái đường thành thân cùng hắn, như thế nào?.