Tống Như Nguyệt nhìn người nào đó một chút, lên thuyền, đứng vững rồi lại đưa tay ra nói:
- Khiêm Gia, mẫu thân đỡ ngươi.
Tần đại tiểu thư cũng nhìn người nào đó một chút, lúc này mới vươn bàn tay tuyết trắng ra.
Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, thấy người đông đúc, vội vàng nói:
- Thuyền bên cạnh còn có chỗ trống, ta qua đó ngồi, miễn cho chỗ này quá nhiều người, không an toàn.
Dứt lời, đợi Tần đại tiểu thư đi lên, hắn vội vàng từ đầu thuyền nhảy xuống.
- Cô Gia, Tiểu Bách Linh và Thiền Thiền ngồi cùng ngươi, có được không? Chẳng qua ngươi cũng không thể khi dễ chúng ta.
Âm thanh của Bách Linh thanh thúy dễ nghe, vang vọng ở bờ sông.
Âm thanh này như có ma lực, rất nhiều người vừa nghe cũng nhịn không được mà nhìn nàng một cái.
Lạc Thanh Chu đi lên một chiếc thuyền khác.
Bách Linh và Hạ Thiền đều đi theo, tiến vào mui thuyền.
Lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu cũng mang theo Mộc Di và Cửu ma ma đi tới cái thuyền này.
Bách Linh cười nói:
- Quận chúa, đã lâu không gặp.
Nam Cung Mỹ Kiêu hôm nay mặc một thân hồng y, cao gầy thướt tha, vẫn xinh đẹp như cũ.
Nàng ngồi xuống ở bên cạnh, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, không trả lời.
Thuyền nhỏ bắt đầu chậm rãi tiến lên.
Lúc này, cách đó không xa trên thuyền nhỏ đột nhiên truyền đến tiếng của Đoan Vương Gia:
- Lạc công tử, phong cảnh trên sông này cực đẹp, ngươi tài hoa hơn người, thi từ phong phú, tình cảnh này, có thể làm một câu thơ, để tăng thêm phần thú vị cho chuyến vượt sông này của chúng ta không?.m
Vừa nghe lời này, những quan viên khác cũng đều rối rít nói:
- Đúng vậy, đúng vậy! Lạc công tử, làm một bài đi!
Lúc này, trên thuyền nhỏ bên cạnh, tiếng của Tần Nhị tiểu cũng đột nhiên truyền đến:
- Tỷ phu, làm một bài đi!
Lập tức, từ trong thuyền nhỏ đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Tống Như Nguyệt:
- Vi Mặc, ngươi gọi hắn là gì cơ?
Giọng nói yếu ớt của Tần Nhị tiểu thư vang lên:
- Thật xin lỗi... Mẫu thân, Vi Mặc gọi sai... Lần sau, lần sau sẽ không dám lại...
- Hừ!
Ở trên thuyền nhỏ khác, cũng truyền tới âm thanh ồn ào của đám người:
- Lạc công tử, làm một bài! Lạc công tử, làm một bài!
Lạc Thanh Chu thấy tình hình không thể từ chối, đành phải trầm ngâm một chút, đi ra khỏi mui thuyền, bước tới đầu thuyền, áo bào bồng bềnh nhìn về phía phong cảnh trên sông.
Lúc này, tất cả mọi người đều an tĩnh lại, ánh mắt nhìn hắn.
Trên thuyền nhỏ bên cạnh, Tần Nhị tiểu thư cũng thò đầu ra khỏi mui thuyền.
Lạc Thanh Chu nhìn mặt trời đỏ phản chiếu trên sông, nhìn cây cối bên hai bờ sông, lại nhìn mây mù trên sông, nhìn phàm nhân và võ giả trên thuyền, chẳng biết tại sao, trong đầu đột nhiên lại hiện ra thân ảnh xanh nhạt kia.
Hắn hơi chút trầm ngâm, mở miệng thì thầm:
- Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa, xuân lai giang thủy lục như lam. Thừa chu ngự phong thiên đích du, thử sinh hà niệm tiên dữ phàm.
( Ánh nắng hoa sông hồng tựa lửa. Chiều xuân sông nước biếc như chàm. Đi thuyền cưỡi gió du thiên địa, đời này cần gì luận tiên phàm...)
- Tên là, người nhà du lịch.
Trên thuyền nhỏ bên cạnh, đôi mắt lạnh lẽo của người nào đó giống như đột nhiên có gió thổi qua, tạo nên một tia gợn sóng...
- Thơ hay! Thơ hay!
- Ánh nắng hoa sông hồng tựa lửa, Chiều xuân sông nước biếc như chàm, thơ hay!
- Lạc công tử quả nhiên không hổ là đại tài tử mà bệ hạ khen ngợi.
Bên trên sông Vân Vụ, lập tức vang lên đợt âm thanh khen ngợi.
Ngay cả đám người Lăng Tiêu Tông, cũng đều không nhịn được mà khen một câu.
Đám người Tần gia, lập tức mặt mày hớn hở.
Lạc Thanh Chu khiêm tốn vài câu, chắp tay, trở lại mui thuyền.
Phía ngoài đều là tiếng khen ngợi, vẫn không dứt bên tai.
- Cô gia thật lợi hại! Cô Gia quá tuyệt!
Bên trong mui thuyền, mặt mũi Bách Linh tràn đầy sùng bái, tiếp đó lại đột nhiên thở dài nói:
- Nếu cô gia không đào hoa, không luôn nghĩ tới hoa cỏ bên ngoài, vậy thì quá hoàn mỹ.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy, nhịn không được nhíu mày nói:
- Bách Linh, hắn cũng là tên háo sắc sao?
Bách Linh đang muốn gật đầu, lại vội vàng lắc đầu:
- Không, cô gia không có...
Nam Cung Mỹ Kiêu liếc mắt liền nhìn ra sự chột dạ của nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người nào đó nói:
- Ta biết ngay, Tần Phủ chỉ cần là người xinh đẹp, đoán chừng một người đều chạy không thoát.
Bách Linh lập tức phản bác:
- Quận chúa, chuyện này không thể nói lung tung, phu nhân cũng rất xinh đẹp đấy. Còn có cả tiểu thư nhà ta, cô gia dù có to gan, cũng không dám cướp sắc của tiểu thư đâu.
Nam Cung Mỹ Kiêu còn muốn lên tiếng, Lạc Thanh Chu vội vàng dời đề tài:
- Mỹ Kiêu quận chúa, tại sao không thấy Tuyết Y quận chúa?
Vừa nghe lời này, Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức trừng một cái, mặt mũi tràn đầy cảnh giác nói:
- Ngươi muốn làm gì?