Nhưng con rể của người ta lợi hại, nữ đế bệ hạ tự mình điểm danh mời, còn nói muốn bái vị Lạc tiên sinh kia là đế sư.
- Đúng rồi, Lạc công tử đâu?
Một quan viên vội vã vuốt mông ngựa, đi lên vội vàng nói.
Lúc này, bọn hắn đều quay qua nhìn thiếu niên người mặc nho bào, ôn tồn lễ độ từ phía sau đi tới, nhưng hoàn toàn không có một chút kiêu căng, lại cúi đầu tao nhã lễ phép chủ động chào hỏi cùng bọn họ.
- Thiếu niên này tuổi còn trẻ, đã không quan tâm hơn thua, khiêm tốn nội liễm, không hổ là người tài mà bệ hạ xem trọng.
Trong lòng chúng quan viên thầm than, vội vàng đáp lễ.
- Lạc công tử quả nhiên tuấn tú lịch sự, khí chất bất phàm!
- Lạc công tử tướng mạo tuấn mỹ, cho dù là ở kinh thành, cũng không có nam tử nào có thể so được với ngươi.
- Lạc công tử dáng dấp đẹp mắt thì cũng thôi đi, tài hoa càng không tầm thường, ngay cả Thái hậu và bệ hạ đều khen ngợi.
- Nghe nói đệ nhất tài nữ ở hoàng cung, Uyển Nhi cô nương, cũng bái phục chịu thua.
Đám người nhiệt tình khen ngợi, không chút nào keo kiệt.
Ngay cả Đoan Vương Gia Nam Cung Khác cũng tới lôi kéo làm quen:
- Thanh Chu, nhiều ngày không gặp, ngươi gầy gò đi nhiều rồi đấy. Đoạn thời gian trước, ngươi và Mỹ Kiêu thường xuyên vào phủ bản vương tìm Tiểu Nhuỵ chơi, tại sao gần đây lại không đi vậy? Về sau đến nội thành, phải thường xuyên đến đấy, Tiểu Nhuỵ vẫn luôn nhớ ngươi.
Lạc Thanh Chu đang muốn đáp lời, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng lạnh lùng:
- Đoan Vương thúc, người ta bận rộn như vậy, nào có thời gian đi chơi.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại cúi đầu nói:
- Vương gia thứ lỗi, đoạn thời gian này ta ở nhà đọc sách, tương đối bận rộn, chờ chuyển vào thành, lại xin quấy rầy.
Đôi bên lại hàn huyên trong chốc lát, mới về phía bờ sông.
Tống Như Nguyệt đột nhiên nhìn về cỗ kiệu được người Lăng Tiêu Tông chen chúng canh giữ xung quanh, nghi ngờ nói:
- Sao Sở công tử không xuống?
Tần Văn Chính liếc nàng một cái, hỏi ngược lại:
- Lúc ta đi rước ngươi, ngươi có xuống kiệu không?
Tống Như Nguyệt: - ...
Nàng lập tức lại thấp giọng nói:
- Thế nhưng Sở công tử dù sao cũng là nam tử, không cần thiết phải trốn ở trong kiệu chứ? Chẳng lẽ chờ một lúc đến trong cung, còn muốn... Còn muốn bệ hạ tự mình cõng hắn xuống sao?
Nam Cung Khác ở một bên cười nói:
- Chuyện này thì không cần, đến lúc đó Sở công tử mình xuống là được. Thật ra đoạn đường này, hắn cưỡi ngựa cũng được, chẳng qua hắn hình như không thích xuất đầu lộ diện, cho nên mới ngồi trong kiệu.
Tống Như Nguyệt cười nói:
- Sở công tử lợi hại như vậy, còn sợ xấu hổ.
Nam Cung Khác lễ phép cười cười, không nhiều lời.
Ngũ đại tông môn và triều đình, có chút phức tạp, lần hôn sự này, càng ngoài dự liệu của mọi người, có một số việc, ngay cả hắn cũng không rõ ràng, nên không dám nói lung tung.
Mọi người đi tới bờ sông, bắt đầu vượt sông.
Bờ sông đã chuẩn bị rất nhiều thuyền nhỏ từ lâu, người chèo thuyền cung kính đứng chờ.
Lạc Thanh Chu đỡ Tần Nhị tiểu thư, leo lên một con thuyền nhỏ trong đó.
Thu Nhi, Tiểu Điệp, Châu Nhi, đều theo sau.
Tần Nhị tiểu thư nhìn thoáng qua trên bờ, vội vàng nói:
- Thanh Chu ca ca, đi đỡ tỷ tỷ đi.
Lạc Thanh Chu: - ...
Đúng vào lúc này, Tần Nhị Ca đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tần đại tiểu thư, cười nói:
- Khiêm Gia, chúng ta không ngồi thuyền, nhị ca mang ngươi đạp nước bay thẳng qua!
Hắn bây giờ đã đột phá đến Đại Võ Sư, có thể kình khí hóa gió, đạp nước mà đi.
Ai ngờ hắn vừa dứt lời, sau lưng đột nhiên bay tới một bàn tay, trực tiếp đập vào trên gáy của hắn.
Tần Xuyên giận dữ, quay đầu trừng mắt nhìn lại.
Ai ngờ là Tần Văn Chính đứng ở phía sau, cũng đang lườm hắn.
Tần Xuyên lập tức sợ hãi, nói:
- Phụ thân, ta lại sai ở chỗ nào rồi?
Tần Văn Chính nghiêm mặt nói:
- Ngươi cho rằng ngươi tu luyện tới Đại Võ Sư, đã rất ghê gớm sao? Hôm nay là ngày gì? Lăng Tiêu Tông và triều đình người ta nhiều cao thủ như vậy, người ta còn không bay qua, chỉ một mình ngươi đi? Không có đầu óc!
Dứt lời, chỉ vào đằng sau phân phó nói:
- Đi, hỗ trợ cho khiêng kiệu Sở công tử đi.
Tần Xuyên: - ...
Lạc Thanh Chu: - ...
- Tỷ tỷ, mau lên đây.
Tần Nhị tiểu thư đi đến đầu thuyền, nhẹ giọng gọi với người ở bên bờ.
Lạc Thanh Chu đành phải đưa tay ra nói:
- Đại tiểu thư, thuyền bất ổn, ta đỡ ngươi đi lên.
Tần đại tiểu thư còn chưa đưa tay, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một cánh tay ngọc, trên mặt lộ ra ý cười, nói:.
- Thanh Chu, đến đây, đỡ nhạc mẫu của ngươi lên trước.
Khoé miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, đang lúc không biết nên đỡ hay không, Thu Nhi vội vàng đi lên đưa tay ra, giữ nàng lại, khéo léo nói:
- Phu nhân, nô tỳ đỡ ngươi.