Lạc Thanh Chu nói:
- Chỉ là hỏi một chút mà thôi.
Bách Linh ở một bên nhỏ giọng chậc chậc nói:
- Cô gia quả nhiên thích tỷ muội... May mắn, ta không có muội muội, cũng không có tỷ tỷ...
Lạc Thanh Chu: - ...
Thuyền nhỏ rất nhanh lại gần bờ.
Lạc Thanh Chu không dám để các nàng đợi lâu, ngay khi vừa xuống thuyền, lại vội vàng đi qua nâng Nhị tiểu thư xuống.
Đến phiên Tần đại tiểu thư, Tống Như Nguyệt lập tức đi ra khỏi mui thuyền, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu vội vàng nắm tay Tần Nhị tiểu thư, quay người rời đi.
Tần Nhị tiểu thư thấp giọng cười nói:
- Thanh Chu ca ca, hình như mẫu thân cảm thấy chàng có ý đồ với tỷ tỷ.
Lạc Thanh Chu nhịn không được nói:
- Còn không phải do nàng gây sự, nói cho nhạc mẫu đại nhân, ta luôn luôn bí mật khen Tần đại tiểu thư xinh đẹp, một hồi lại đột nhiên gọi tỷ phu, nàng cố ý hả? Có phải là đang trả thù vi phu?
Tần Nhị tiểu thư hoạt bát cười nói:
- Vậy Thanh Chu ca ca, Vi Mặc có thể trả thù không?
Lúc này, trên bờ đột nhiên vang lên âm thanh tấu nhạc.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, nhún vai, thở dài một hơi nói:
- Đương nhiên có thể, hôm nay nàng thích trả thù thế nào thì tuỳ.
Tần Nhị tiểu ôn nhu nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca không cần thiết phải tự trách bản thân mình.
Nàng lại quệt miệng nói:
- Dù sao Vi Mặc cũng không biết, Thanh Chu ca ca có phải thật sự đang tự trách hay không, nói không chừng trong lòng đã nở đầy hoa trong bụng cũng nên.
Hai người đang nói chuyện, một cỗ kiệu đi qua.
Tần Xuyên tự mình nâng kiệu nói:
- Vi Mặc, Thanh Chu, các ngươi thân thể yếu đuối, không thể đi xa, mau vào trong kiệu ngồi.
Bên bờ đặt mấy cỗ kiệu, còn có một số tuấn mã cùng mấy chiếc xe ngựa.
Lúc này, Nam Cung Khác cũng nói:
- Mọi người thích cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, đi đường không được có thể ngồi trong kiệu và xe ngựa, đường xá xa xôi, tất cả mọi người đề là quý khách, không nên khách khí.
Nữ quyến Tần gia tương đối nhiều, lựa chọn đương nhiên là xe ngựa.
Lạc Thanh Chu cũng không dám ngồi kiệu do Tần Nhị Ca tự mình khiêng, đang muốn lôi kéo Tần Nhị tiểu thư đi vào xe ngựa, đại trưởng lão Ngô Hữu Tử của Lăng Tiêu Tông đột nhiên nói:
- Lạc công tử, ngươi tới đây một chút.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn sang.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng, đành phải buông tay của Nhị tiểu thư ra, đi tới, tao nhã lễ phép nói:
- Tiền bối có gì chỉ giáo?
Ngô Hữu Tử mặt tươi cười nói:
- Là như vậy, nghe Phi Dương nhà ta nói, ngươi và hắn là bạn tốt, đúng không? Vừa hay, một mình hắn ngồi trong kiệu hơi buồn, nếu Lạc công tử tiện, có thể đi lên ngồi cùng hắn tâm sự không?
Lạc Thanh Chu: - ...
Tống Như Nguyệt vội vàng nói:
- Thanh Chu, nhanh lên đi, cùng Sở công tử trò chuyện, Sở công tử chính là đại ân nhân của nhà chúng ta đấy.
Tần Nhị tiểu thư nín cười.
Lúc này, Bách Linh đột nhiên nói:
- Hai đại nam tử ngồi cùng một kiệu, chỉ sợ không tốt lắm.
Tống Như Nguyệt lập tức liếc nàng một cái nói:
- Có cái gì không tốt? Cô nam quả nữ ngồi cùng một chỗ, đó mới gọi không tốt lắm.
Các trưởng lão khác của Lăng Tiêu Tông, cũng đều khuyên:
- Lạc công tử, nhanh lên đi, cùng Phi Dương trò chuyện, rất nhanh sẽ đến.
Lạc Thanh Chu thấy không thể nào chối từ, đành phải đáp ứng một tiếng, kiên trì đi đến trước cỗ kiệu.
Màn cửa đột nhiên xốc lên từ bên trong, bên trong truyền đến tiếng của “Sở Phi Dương”:
- Lạc Huynh, đã lâu không gặp, mau vào đây.
Lạc Thanh Chu cứng đờ một chút, vội vàng tiến vào.
Màn cửa đóng lại.
Tử Hà tiên tử mặc hỉ bào của tân lang đỏ chói, ý cười đầy mặt mà nhìn hắn, vỗ vỗ chỗ ngồi chật hẹp bên cạnh, thấp giọng nói:
- Còn không mau ngồi xuống.
Lạc Thanh Chu đành phải ngồi sát bên cạnh nàng, thấp giọng nói:
- Sư phụ, để đệ tử đi lên làm gì?
Tử Hà tiên tử nói:
- Trên đường nhàm chán, không có người cùng vi sư nói chuyện, vi sư cũng không dám nói chuyện với người bên ngoài. Vi sư giúp ngươi đóng vai tân lang, ngươi không thể giải buồn với vi sư sao?
Lạc Thanh Chu lúng túng nói:
- Giải buồn có thể, chủ yếu là sợ bị người phát hiện.
Tử Hà tiên tử cười nói:
- Không sao, trong kiệu vi sư đã bày Kết Giới, bên ngoài không nghe được gì đâu.
Lúc này, cỗ kiệu bị người nâng lên, bắt đầu tiến về phía trước.
Lạc Thanh Chu đột nhiên hỏi:
- Sư phụ, tiếng mà ngươi nói vừa rồi rất giống với đệ tử, là tu luyện công pháp sao?
Tử Hà tiên tử nói:
- Dĩ nhiên không phải, đây là thiên phú, cũng không phải ai cũng có thể học được.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thiên phú gì?.
Tử Hà tiên tử nghi ngờ nói:
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không phải nói chuyện phiếm sao, chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Tử Hà tiên tử đang muốn nói chuyện, đột nhiên thần sắc khẽ động, lấy bảo điệp đưa tin từ trên người ra, đang muốn mở ra nhìn, nàng đột nhiên nhìn về phía hắn nói.