Tống Như Nguyệt cười nói:
- Miệng của Thanh Chu không ngờ ngày càng ngọt, lá gan cũng càng lúc càng lớn. Nếu là hồi xưa, hắn cũng không dám nói chuyện như vậy.
Tần Nhị tiểu thư mỉm cười nói:
- Thật ra Thanh Chu ca ca thường xuyên khen tỷ tỷ dáng dấp xinh đẹp trước mặt Vi Mặc, còn nói tỷ tỷ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đấy.
Tống Như Nguyệt cười cười, đột nhiên cảm giác có cái gì không đúng, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía người nào đó.
Ánh bình minh vừa ló rạng, tuyết trắng lóa mắt.
Gió sớm lạnh lẽo mang theo hơi lạnh của nước sông, quét ở trên mặt, có một loại cảm giác đau đớn đâm vào da.
Đặc biệt là da thịt mềm mại.
Cho nên, mẫu nữ ba người Tần gia xinh đẹp như hoa da thịt mềm mại, trên người đều mặc áo lông chồn tuyết trắng, trên mặt cũng đều đeo mạng che mặt.
Ba người đứng ở dưới đại thụ, duyên dáng yêu kiều, tuyết trắng như ngọc, giống như ba đóa tuyết liên hoa nở rộ trong băng tuyết, trắng noãn xinh đẹp, thanh lệ động lòng người.
Lạc Thanh Chu đứng ở bên cạnh nhìn thoáng qua, nhịn không được mà thấp giọng nói với Tần Nhị tiểu thư:
- Có thể khiêm tốn một chút không? Các nàng cùng đứng ở một chỗ, ai còn nhìn nữ đế nữa chứ? Ai còn nhìn tân lang?
Tần Nhị tiểu thư cười thấp giọng trả lời:
- Thanh Chu ca ca sợ Vi Mặc bị người khác coi trọng, hay là sợ tỷ tỷ bị người khác coi trọng?
Lạc Thanh Chu nói:
- Chủ yếu là sợ quá nổi bật.
Tần Nhị tiểu thư thấp giọng cười nói:
- Đây không phải vì tranh mặt mũi cho Thanh Chu ca ca sao? Người khác nhìn thấy, cũng sẽ âm thầm nói ước gì có phúc lớn như Thanh Chu ca ca, lại không còn chửi bới Thanh Chu ca ca ở rể nữa.
Lạc Thanh Chu nhíu mày nói:
- Ta cần người khác ao ước sao?
Tần Nhị tiểu thư cười nói:
- Hoàn toàn không cần.
Lạc Thanh Chu cầm bàn tay mềm mại lạnh như bằng của nàng lên xoa nắn, ánh mắt nhìn nơi xa một chút, không khỏi thở dài:
- Bây giờ trưởng công chúa đăng cơ, hôm nay lại đại hôn, lại mời Tần gia chúng ta, đoán chừng về sau muốn sống âm thầm, cũng không thể khiêm tốn nổi.
Nói xong hắn đại đặt bàn tay nhỏ của nàng lên môi, hà ra từng hơi, ôn nhu nói:
- Lạnh không?
Tần Nhị tiểu thư ôn nhu mà nói:
- Ấm áp, cả tay và trong lòng đều ấm áp.
Lạc Thanh Chu có chút cổ quái nhìn nàng nói:
- Nàng chắc, trong lòng cũng ấm áp? Nàng biết hôm nay là ngày gì không?
Tần Nhị tiểu thư cười nói:
- Ngày trưởng công chúa thành thân chứ sao.
Lạc Thanh Chu nói:
- Tân lang là ai?
Tần Nhị tiểu thư cười nói:
- Là Lăng Tiêu Tông Sở Phi Dương, là ân nhân cứu mạng của mẫu thân, cũng là người mà Mỹ Kiêu tỷ yêu thương, dù sao cũng không phải chàng.
Lạc Thanh Chu: - ...
Lúc này, một âm thanh tấu nhạc quen thuộc, đột nhiên truyền đến từ con đường nhỏ phía trước.
Tần nhị ca đứng ở phía dưới đại thụ nhìn quanh, vội vàng trở về bẩm báo nói:
- Phụ thân, mẫu thân, bọn họ đến, hình như tân lang cũng đến.
Tần Nhị tiểu thư nhìn về phía người nào đó.
Người nào đó cầm bàn tay nhỏ của nàng, một mặt bình thản.
- Nâng lễ vật lên, đừng để dưới đất!.m
- Đồ tối qua các ngươi chuẩn bị, đều mang hết chưa? Trước tiên mang một vài thứ theo, đặt ở nhà kho cửa hàng, miễn cho đến lúc dọn nhà lại luống cuống...
- Mai Nhi, đi nhìn đã khoá hết cửa chưa?
Tống Như Nguyệt khôi phục dáng vẻ của quý phụ nhân, thần sắc uy nghiêm vênh mặt hất hàm sai khiến.
Đám người Tần gia hôm qua nghe nói sẽ đến nội thành, mọi người đều rất hưng phấn, trong đêm đã dọn dẹp xong xuôi.
Tiểu Điệp vui vẻ nói.
- Công tử, rốt cục lại có thể nhìn thấy Tiểu Đào tỷ tỷ rồi.
Lạc Thanh Chu từ khi ở rể Tần Phủ, cũng thường xuyên nghe nha đầu này nhắc đến vị Tiểu Đào tỷ tỷ, từ đầu đến cuối đều chỉ nghe tên, không gặp người, nghe vậy nói:
- Đến lúc đó ta cũng muốn đi nhìn thử.
Lúc này, Tần Nhị Ca đột nhiên chỉ vào phía trước nói:
- Đến rồi!
Trên đường nhỏ phía trước, một nhóm đội ngũ vui mừng hớn hở, như sóng biển ào ào mà tới.
Tần Văn Chính vội vàng mang theo đám người Tần gia đi lên nghênh đón.
- Tần Đại Nhân, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!
Đoan Vương Gia Nam Cung Khác dẫn đầu đến nghênh đón, mặt mũi tràn đầy nhiệt tình, giống như thấy lão bằng hữu nhiều năm không gặp.
Tần Văn Chính vội vàng muốn khom mình hành lễ.
Nam Cung Khác vượt lên trước một bước, đưa tay đỡ hắn, cười nói:
- Tần Đại Nhân không cần phải khách khí, hôm nay ngài là quý khách, bệ hạ tự mình kêu bản vương, để bản vương tới đón các ngươi, Tần Đại Nhân nếu hạ bái, chờ một lúc đi bái bệ hạ là được.
Những người khác trong Hoàng thất, quan viên Lễ bộ, cũng đều vội vàng đi lên làm lễ.
Mặc dù Tần Văn Chính đã từ tước từ lâu, bây giờ không có chức quyền gì.