Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2141: Cả nhà tham gia tiệc cưới, người ở rể mất hết mặt mũi (2)




Khoé miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, lập tức cầm lấy quần áo tân lang trên đất, đi ra bên ngoài nói:

- Sư thúc, vừa hay hôm nay ngươi không cần đi, cứ ở động phủ nghỉ ngơi đi, sư phụ sẽ giúp ta.

Nói xong, hắn bước nhanh ra khỏi thạch thất.

Khi hắn mở ra cửa động ra ngoài, phát hiện sư phụ một thân hồng y đã đứng ở cửa ra vào.

Hai người hai mắt nhìn nhau, đột nhiên lâm vào trầm mặc.

- Sư phụ, ngươi vừa rồi tới hay...

- Vừa tới. Ngươi cũng biết, vi sư thân là Tông chủ, thực lực cường đại, bộ pháp cũng rất nhanh, vừa nghe ngươi hô cứu mạng, vi sư liền lấy tốc độ nhanh nhất bay tới.

- Thế nhưng... Như vậy cũng quá nhanh rồi...

- Cũng không quá nhanh, tốc độ của vi sư vẫn luôn như vậy, lúc trước...

- Được rồi sư phụ, đừng giải thích, không kịp, giúp đệ tử cái đã.

- Được, ngươi nói.

- Đóng vai tân lang.

- ... Lại nữa...

Không bao lâu.

Lạc Thanh Chu từ sau núi đi xuống, lại đi một vòng, khẩn cấp trở lại nhà.

Lúc này, trời đã sáng rõ.

Mặt trời thò đầu ra khỏi núi xanh, ánh mặt trời vàng chói rải đầy trên mặt đất.

Lúc Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, nhóm Tần Nhị tiểu thư và Tiểu Điệp ăn mặc chỉnh tề từ sớm, chuẩn bị xuất phát.

Thấy hắn đột nhiên trở về, Tần Nhị tiểu thư hơi kinh ngạc nói:

- Thanh Chu ca ca, chàng... Sao chàng lại trở về rồi? Phía Lăng Tiêu Tông...

Lạc Thanh Chu vội vàng kéo nàng vào phòng, hỏi:

- Quận chúa nói, hôm nay các ngươi đều muốn vào cung tham gia lễ cưới?

Tần Nhị tiểu thư có chút xấu hổ, nhẹ gật đầu, nói:

- Hôm qua phụ thân đi nội thành tìm phòng ở, gặp được Mỹ Kiêu tỷ, Mỹ Kiêu tỷ nói trưởng công chúa tự mình mời, cho nên...

Lập tức nàng lại nói:

- Chẳng qua Thanh Chu ca ca, chàng có thể không cần đi, Vi Mặc sẽ giúp chàng giải thích.

Lạc Thanh Chu thấy thế, đành phải thở dài một hơi, nói:

- Vô dụng, quận chúa vừa rồi gửi tin đến, Đoan Vương Gia và người Lễ bộ sẽ đích thân tới mời, không gặp được ta, bọn hắn sẽ không đi.

Hai người đang nói chuyện, từ cổng đột nhiên truyền đến tiếng của Thu Nhi:

- Tiểu thư, cô gia, phu nhân đến.

Hai người nhìn nhau, Lạc Thanh Chu nhẹ giọng an ủi:

- Không sao, bên đó có sư phụ giúp ta đóng giả tân lang, ta sẽ đi cùng các ngươi trước, khi vào thành rồi lại nói.

Phía viện bên kia truyền đến tiếng của Tống Như Nguyệt:

- Vi Mặc, xong chưa? Có lẽ đám Mỹ Kiêu sắp đến rồi đấy.

Hai người lập tức ra khỏi phòng.

Tống Như Nguyệt khoác áo lông chồn giống Tần Nhị tiểu thư, làn da trắng nõn, tư thái thướt tha, khuôn mặt vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như cũ, thần thái trong mắt sáng láng, dường như đã vơi bớt nỗi buồn trưởng tử qua đời.

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, trong nhà còn có nhiều người như vậy.

- Nhạc mẫu đại nhân.

Lạc Thanh Chu cúi đầu hành lễ.

Tống Như Nguyệt nhìn thấy hắn đột nhiên ra khỏi phòng, sửng sốt một chút, kỳ quái nói:

- Thanh Chu, ngươi trở về khi nào vậy? Vi Mặc không phải nói, ngươi đi lên núi đọc sách sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Vừa trở về.

Tống Như Nguyệt mặt tươi cười nói:

- Trở về thì tốt, hôm nay trưởng công chúa đại hôn, trưởng công chúa có ân với Tần gia chúng ta, lại ân sủng với ngươi như vậy, nếu ngươi không đi, vậy không tốt lắm. Đi nhanh đi, Khiêm Gia các nàng cũng đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ các ngươi thôi.

Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu lập tức cứng người một chút, nói:

- Đại tiểu thư cũng đi?

Tống Như Nguyệt nói:

- Đúng vậy, Mỹ Kiêu nói, trưởng công chúa mời một nhà chúng ta cơ mà. Khiêm Gia cả ngày ở trong nhà, vừa hay có thể thư giãn một chút.

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, đại tiểu thư thích yên tĩnh, là không thích những nơi như vậy.

Tống Như Nguyệt cười nói:

- Tối qua ta đã đến hỏi nàng, nàng cũng đã đồng ý, Bách Linh cũng rất vui vẻ, Thiền nhi cũng đi chung.

Lạc Thanh Chu: - ...

Thê tử trước, thê tử hiện tại và người nhà của thê tử, còn có tình nhân... Hôm nay đều muốn đi tham gia hôn lễ của hắn và nữ nhân khác...

Mặc dù cái người kia, là họ Sở...

Nhưng ngẫm lại cái cảnh tượng này, thực sự khiến người ta... Không rét mà run.

- Thanh Chu ca ca, chuyện gì vậy, chàng không sao chứ?

Lúc này, Tần Nhị tiểu thư vẫn không quên thấp giọng trêu chọc một chút, nhìn thái độ của nàng, dường như còn có chút chờ mong cảnh tượng đó xảy ra.

Lạc Thanh Chu im lặng nghẹn họng.

Một đoàn người ra tiểu viện, Tần đại tiểu thư mang theo Bách Linh và Hạ Thiền, đứng ở bên ngoài chờ.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, ánh mắt của nàng cũng đúng lúc nhìn qua.

Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt không tỳ vết của nàng dưới ánh mặt trời, đột nhiên mở miệng nói:

- Đại tiểu thư, nếu ngươi muốn đi, vẫn nên đeo mạng che mặt đi, nếu không sẽ đoạt danh tiếng của nữ đế.

Vừa nghe lời này, những người khác không khỏi nở nụ cười.