- Luyện đan không thả Đan Sa, ngươi luyện đan quái gì? Tiểu tử ngươi đến đùa với lão tử hả?
Lạc Thanh Chu không để ý hắn, tiếp tục khống chế ngọn lửa.
Ngô Đại Đồng thấy thái độ của hắn như vậy, lập tức trợn mắt tròn xoe, như muốn động thủ.
Phải biết, từ lúc hắn đến Lăng Tiêu Tông, chưa bao giờ phải tức giận như vậy, đừng nói người làm hắn tức giận chỉ là đệ tử của Tông Chủ, dù là Tông Chủ, hay lão tổ đều cực kỳ khách khí với hắn, hôm nay phải nhịn lửa giận với tiểu tử này, sao hắn lại có thể chứ?
Tử Hà tiên tử vội vàng khuyên:
- Ngô Sư Thúc, ngài bớt giận trước. Chúng ta chờ một chút, có lẽ Phi Dương có ý khác.
- Ý khác cái rắm.
Ngô Đại Đồng kiêu ngạo nóng nảy đã quen, cho dù là tông chủ nói chuyện, lúc này hắn cũng không nhịn được nói tục một câu, mặt mũi tràn đầy sương lạnh nói:
- Luyện đan giống như hắn, đừng nói luyện thành đan dược hoàn chỉnh, chỉ sợ ngay cả cặn thuốc còn luyện không thành.
Hắn lại cười lạnh một tiếng, mặt âm trầm nói:
- Tốt, lão phu kiên nhẫn chờ chút, nếu hắn luyện không ra, lão phu phải cho hắn đẹp mặt!
Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng của Lệnh Hồ Thanh Trúc:
- Nếu hắn luyện ra được thì sao?
Khóe mắt Ngô Đại Đồng giật một cái, quay đầu nhìn về phía nàng, lập tức cười lạnh nói:
- Nếu hắn luyện ra, lão phu đổi sang họ của hắn! Dập đầu cho hắn ba cái.
Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì thêm.
Lúc này, Lạc Thanh Chu lại mở nắp lò, đổ vào một chút nước.
Ngô Đại Đồng cười nhạo một tiếng, nói:
- Quá trình luyện đan, tối kỵ nhất chính là mở lò để dược khí chạy tán loạn, lò đan dược lần này, nếu không luyện hỏng, lão phu sẽ tự phế.
Xoạt!
Lạc Thanh Chu không thèm để ý, lần nữa tập trung tinh thần, vận chuyển hồn lực, khống chế ngọn lửa.
Nguyệt tỷ tỷ đã nói, trong quá trình luyện đan, tập trung vận chuyển hồn lực và thần niệm cực kỳ quan trọng, có thể ảnh hưởng đến đan dược thành hình trong lò, thậm chí là phẩm chất.
Mỗi một loại đan dược đều phân phẩm cấp, đan dược cấp thấp, đan dược trung cấp, đan dược cao cấp, và đan dược cực phẩm.
Đương nhiên, còn có cặn thuốc hoàn toàn không thành công.
Lần này hắn luyện đan, không chỉ thể hiện tài năng của mình, mà còn vì Nguyệt tỷ tỷ không chịu thua kém!
Ai cũng không phát hiện, khi hắn tập trung thần niệm, vận chuyển hồn lực, sâu trong hai mắt, có hai tia lôi điện điện màu đỏ yếu ớt loé lên.
Lôi điện màu đỏ, chuyên phá trận pháp, kết giới, hộ thuẫn vân vân.
Nguyệt tỷ tỷ nói qua, luyện đan như tu luyện, chỉ có xông phá ràng buộc, đột phá và thay đổi quy tắc của bản thân, mới có thể trở nên càng cường đại.
Muốn thảo dược có thể biến đổi hình dạng và dược liệu của bản thân, biến thành nước thuốc, lại biến thành Đan dược, thăng hoa dược hiệu, bản thân phải là đột phá và thay đổi quy tắc.
Xoạt!
Ngọn lửa dưới đáy lò, đột nhiên mạnh mẽ lên, trực tiếp bao phủ toàn bộ đan lô.
Lại qua một khắc đồng hồ.
Ngọn lửa bắt đầu dần dần thu nhỏ, bên trong lò đan, đã không còn bất kỳ âm thanh gì.
Lạc Thanh Chu tiếp tục dùng hồn lực khống chế ngọn lửa.
Thẳng cho đến khi bên trong lò đan đột nhiên xuất hiện một âm thanh, từ đáy lò theo thần niệm của hắn vang lên trong đầu của hắn, hắn mới chậm rãi thu hồi hồn lực.
Mà ngọn lửa dưới đáy lò, cũng dần dần thu nhỏ, cho đến khi tắt hẳn.
- Xong rồi?
Ngô Đại Đồng đã không còn kiên nhẫn, thấy một màn này liền hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liếc xéo lấy hắn, nhưng lại chưa vội vã đi mở lò, dường như muốn nhìn một chút hắn còn muốn biểu diễn cái gì.
Lạc Thanh Chu lau mồ hôi trên trán, nói:
- Đợi thêm một khắc đồng hồ.
Ngô Đại Đồng lập tức cười lạnh một tiếng, nhưng không nói gì, mặt mũi tràn đầy lạnh lùng đứng ở một bên chờ đợi.
Bên trong phòng luyện đan, yên tĩnh im ắng.
Một khắc đồng hồ sau.
Ngô Đại Đồng mặt mũi tràn đầy cười lạnh đi đến bên cạnh lò đan, đang muốn đưa tay mở nắp, đột nhiên lại ngừng lại, nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi đến mở nắp! Đừng đến lúc đó thất bại, lại đổ lỗi cho lão phu vận may không được!
Lúc này, Tử Hà tiên tử và Lệnh Hồ Thanh Trúc, đều đi đến bên cạnh lò đan.
Lạc Thanh Chu đang muốn đưa tay mở ra, Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên vươn tay, trực tiếp mở nắp lò ra.
Xoạt!
Trong lò đan lập tức tỏa ra một cỗ khói trắng.
Một cỗ mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi, nháy mắt đã tràn ngập cả toà thạch thất!
Ngô Đại Đồng hít hà một hơi, sững sờ.
Mùi vị kia, dường như còn nồng đậm hơn cả lúc hắn luyện chế mấy lô trước.
Khuôn mặt hắn cứng đờ, lập tức dùng quạt ba tiêu trong tay phất phất cho khói trắng bay đi, cúi đầu nhìn lại.
Ánh mắt Tử Hà tiên tử và Lệnh Hồ Thanh Trúc, cũng đều nhìn về phía đáy lò.
Một bên khác, hai tên dược đồng kia cũng nhịn không được mà nhìn vào.