Khói trắng bao phủ đáy lò, ba viên đan dược màu xích hồng to như trứng bồ câu hiện ra sau khi khói tan.
Ba viên đan dược nóng hôi hổi, sắp xếp ngay ngắn, lớn nhỏ đồng đều, bề mặt sáng bóng trơn trượt, phía trên hoàn toàn không có một chút tì vết nào, trên ánh đèn chiếu rọi, tràn ngập sáng bóng, nhìn một lúc sau là có thể thấy phẩm chất của lò đan dược lần này cao hơn rất nhiều so với mấy lò trước đó.
Nhìn ba viên đan dược phẩm chất bất phàm, mọi người vây quanh trước lò luyện đan đều đột nhiên yên tĩnh lại.
Ngô Đại Đồng lập tức cứng đờ đứng trước lò luyện đan, giống như đột nhiên biến thành một tượng gỗ, không nhúc nhích, toàn bộ gương mặt đều bị bao bọc bởi khói trắng, không thấy rõ thái độ trên mặt.
Hai bàn tay vịn vào lò đan chậm rãi nắm chặt.
Lệnh Hồ Thanh Trúc im lặng ngẩng đầu, nhìn về phía người nào đó bên cạnh.
Người nào đó bên cạnh, lại nhìn đan dược trong lò, đột nhiên lấy bảo điệp truyền tin ra, chụp một tấm hình, gửi cho người nào đó, phía dưới còn kèm theo dòng chữ: 【 Ta vừa luyện 】
Gửi đi xong, hắn lập tức cất đi, quay đầu nhìn lại, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người.
Vừa nãy rõ ràng còn cách hắn mấy bước, bây giờ lại đột nhiên đứng chung một chỗ với hắn.
Hai người hai mắt nhìn nhau.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nghiêng mặt qua, nhìn về phía nơi khác, thần sắc băng lãnh.
Bên trong phòng luyện đan yên tĩnh hồi lâu.
Tử Hà tiên tử đột nhiên mở miệng, đánh vỡ trầm mặc:
- Ngô Sư Thúc, Phi Dương luyện lô đan dược này, như thế nào?
Ngô Đại Đồng trầm mặc một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn về phía thiếu niên bên cạnh nàng, nhìn hồi lâu, âm thanh già nua mở miệng nói:
- Rất tốt.
Mặc dù chỉ ngắn ngủi hai từ, lại bao hàm rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Trong chớp nhoáng này, toàn bộ tính cách kiêu căng bướng bỉnh, đắc ý tuỳ tiện của hắn cùng với tính tình của hắn đều đột nhiên biết mất, đồng thời, hắn dường như lại già thêm vài tuổi.
Hắn đau thương cười một tiếng, tự giễu nói:
- Không ngờ lão phu luyện đan đạo nhiều năm, vậy mà còn kém hơn cả một thiếu niên... Mất mặt, quá mất mặt.
Tử Hà tiên tử vội vàng an ủi:
- Ngô Sư Thúc, chuyện này không có gì phải mất mặt cả. Phi Dương là đồ đệ mà ta tự mình thu nhận, thiên phú luyện đan có yêu nghiệt một chút, mạnh hơn ngài môt chút cũng là chuyện đương nhiên.
Lạc Thanh Chu: - ...
Khuôn mặt Ngô Đại Đồng run rẩy một chút.
Tử Hà tiên tử lại quay đầu, nhìn về phía đồ đệ bên cạnh, mặt mũi tràn đầy cưng chiều đưa tay giúp hắn vuốt thẳng nết nhăn trên ống tay áo, nói:
- Phi Dương, đều là người một nhà, Ngô Sư Thúc lại là trưởng bối của ngươi, tự phế và dập đầu thì bỏ đi, ngươi thấy thế nào?
Bắp thịt trên mặt Ngô Đại Đồng lại run lên lần nữa.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Đương nhiên, vãn bối cũng không dám nhận.
Tử Hà tiên tử lại quay đầu, cười nói:
- Có điều, Ngô Sư Thúc, ngài đáp ứng cho Phi Dương đan phương, cũng không thể đổi ý.
Lạc Thanh Chu đang định từ chối, Ngô Đại Đồng đã đưa một phần đan phương tới trước mặt hắn, tươi cười đầy mặt nói:
- Cho dù lô đan dược này không luyện thành, đan phương này của lão phu vẫn chuẩn bị cho ngươi. Phi Dương, cầm đi, ngươi sẽ dùng tới.
Tử Hà tiên tử nhận vào tay, mở ra nhìn thoáng qua, hiếu kỳ nói:
- Chín xuống chín lên, đêm không thể say giấc, cái tên này thật kỳ quái. Ngô Sư Thúc, đây là đan dược gì?
Ngô Đại Đồng xấu hổ cười một tiếng, nói:
- Để Phi Dương cầm đi, chờ hắn luyện chế xong nếm một viên, tự nhiên sẽ hiểu.
Tử Hà tiên tử mỉm cười, không tiếp tục hỏi nhiều, đưa tới bên cạnh, nói:
- Trở về thử xem.
Lạc Thanh Chu đành phải tiếp nhận đan phương, cúi đầu nói tạ.
Ngay khi hắn chuẩn bị cáo từ, Ngô Đại Đồng đột nhiên nhìn hắn nói:
- Phi Dương, có tiện nói cho lão phu biết, thuật luyện đan của ngươi là học từ ai không?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Sư thúc tổ thứ tội, chuyện này, vãn bối không thể nói.
Ngô Đại Đồng nghe vậy có chút thất vọng, chẳng qua cũng không thể miễn cưỡng, thở dài một hơi nói:
- Không sao, lão phu hỏi nhiều.
Lập tức hắn lại dùng ánh mắt phức tạp nói:
- Thủ pháp luyện đan của ngươi, chỉ sợ toàn bộ Đại Viêm, đều tìm không ra được mấy người, lão phu hôm nay xem như mở rộng tầm mắt. Chắc hẳn người kia, cho dù là trong đan giới toàn bộ Cửu Châu đai lục, tiếng tăng cũng rất lừng lẫy. Đương nhiên, thiên phú luyện đan của ngươi, cũng tuyệt đối là thiên tài.
Nói xong, hắn đột nhiên nhìn về phía Tử Hà tiên tử ở bên cạnh, thật lòng chúc mừng:
- Chúc mừng tông chủ, thu được một đệ tử giỏi. Lấy thiên phú luyện đan của Phi Dương, bây giờ lại còn trẻ như vậy, về sau bỏ qua toàn bộ những thứ khác, chủ tu đan đạo, cho dù là Nhị phẩm luyện đan sư, cũng có thể có hi vọng đạt thành.