- Mau trở về! Khỏi dập đầu! Vừa rồi lão phu chỉ đang thăm dò ngươi, tất cả mọi người đều là đồng môn, có chuyện gì thì từ từ nói, dập đầu cái gì? Thật quê mùa.
Tử Hà tiên tử và Lệnh Hồ Thanh Trúc, cùng với hai tiểu dược đồng của hắn, đều nhìn về phía hắn.
Cửa động đóng lại.
Lạc Thanh Chu bị ép trở về, trong lòng lại càng chướng mắt với vị luyện đan đại sư này.
Nói không giữ lời, tính tình lại cổ quái.
Còn trình độ luyện đan thực sự chẳng ra sao cả, bất kỳ phương diện nào cũng không thể so sánh với Nguyệt tỷ tỷ.
Đi theo hắn học tập luyện đan, còn không bằng nhìn Nguyệt tỷ tỷ ngẩn người.
- Phi Dương đúng không?
Ngô Đại Đồng đột nhiên hòa ái, trên mặt lộ ra nụ cười, nói:
- Trước đây ngươi từng học luyện đan chưa?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Học tập một chút.
Ánh mắt Ngô Đại Đồng sáng lên, nói:
- Bổ Khí đan này, ngươi đã từng luyện chế?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đúng.
Ngô Đại Đồng nhìn chằm chằm thái độ trên mặt hắn, trong lòng âm thầm chậc chậc, tiểu tử này thực sẽ luyện chế loại đan dược cao cấp này sao, nếu vậy cần gì phải làm phiền sư thúc tổ tới cầu lão phu dạy hắn? Có lẽ chỉ là đàm binh trên giấy, nói ngoài miệng mà thôi, tuyệt đối không tự mình ra tay luyện.
Suy nghĩ đây, hắn tươi cười nói:
- Vừa hay, chỗ lão phu còn có một số dược liệu, ngươi thử giúp lão phu luyện chế một lò, như thế nào?
Lạc Thanh Chu còn chưa trả lời, hắn lập tức lại nói:
- Nếu ngươi luyện chế thành công, lão phu sẽ đưa cho ngươi một bộ đan phương tốt.
Lập tức đi đến bên cạnh hắn, vỗ vỗ bả vai của hắn, ý tứ sâu xa nói:
- Nam nhân đều thích đan phương tốt.
Lạc Thanh Chu cũng không ham hố gì với đan phương của hắn, chỗ Nguyệt tỷ tỷ có rất nhiều, chỉ sợ khiến hắn hoa cả mắt, không kịp nhìn.
Ngô Đại Đồng dường như nhìn ra tâm tư của hắn, lại thấp giọng nói:
- Đan phương của lão phu, độc nhất vô nhị, ngươi sẽ thích.
Lúc này, Tử Hà tiên tử mở miệng nói:
- Phi Dương, luyện đi, vi sư cũng muốn nhìn trình độ của ngươi.
Lạc Thanh Chu lúc này mới cung kính nói:
- Được.
Ngô Đại Đồng lập tức mở lò đan, lấy những đan dược lớn nhỏ không đều bên trong, rửa sạch cặn thuốc trong lò, xong xuôi mới đóng cửa lò.
Sau đó, hắn lấy dược liệu cần luyện chế đan dược ra, đặt ngay ngắn ở trong mâm.
Còn hai tên dược đồng kia, lại lấy ra một vài vật liệu phụ.
Lạc Thanh Chu đi đến trước lò luyện đan, nhìn thoáng qua dược liệu, nói:
- Ngô Sư thúc tổ, hình như còn thiếu Địa Tinh cần và Tịnh Sương thảo.
Dược đồng ở bên cạnh nói:
- Sở sư điệt, trên đan phương không ghi hai dược liệu này.
Bốp!
Dược đồng vừa rồi dứt lời, Ngô Đại Đồng lập tức dùng một bàn tay đập vào trên đầu của hắn, giận dữ mắng mỏ:
- Bớt nói nhảm, lấy thuốc đi! Nghe Sở sư điệt.
Tên dược đồng kia lập tức ôm đầu, đi vào dược thất bên cạnh tìm kiếm, lấy ra hai loại dược liệu đó.
Lạc Thanh Chu dùng địa hoả đốt nóng đan lô, trong lòng nói thầm: Lò luyện đan này phẩm chất thật kém, hoàn toàn không thể nào so được với Thông Thiên đỉnh của Nguyệt tỷ tỷ.
Ngô Đại Đồng ở một bên nhìn, thấy hắn vẫn ngồi đốt lò, lập tức nhíu mày, có chút đau lòng nói:
- Phi Dương, nhanh lên.
Lạc Thanh Chu không để ý hắn, lại dùng địa hỏa đốt thêm một hồi, mới đổ một phần ba nước suối vào, không đợi nước sôi lên, đã bắt đầu thả thuốc.
Bờ môi Ngô Đại Đồng giật giật, dường như lại muốn nói cái gì, chẳng qua vẫn nhịn xuống, trong lòng âm thầm hừ lạnh, tiểu tử này chà đạp lò đan của lão phu, thả thuốc lạnh nóng không phân, quả nhiên chỉ biết đàm binh trên giấy, chờ một lúc nếu luyện không ra đan, lão phu sẽ cho ngươi biết tay.
Ầm!
Đúng vào lúc này, Lạc Thanh Chu đậy nắp lò lại.
Ngô Đại Đồng nghe được âm thanh này, trong lòng co quắp, đau lòng, phẫn nộ, tiểu tử này, không phải lò đan của hắn, không biết yêu quý đúng không?
Hả?
Lò đan đột nhiên lơ lửng, bắt đầu xoay chầm chậm trên ngọn lửa.
Lạc Thanh Chu sử dụng Ngự Vật thuật, nâng lò đan lên, lại sử dụng hồn lực, bắt đầu khống chế độ to nhỏ của ngọn lửa phía dưới.
Thấy cảnh này, thần sắc của Ngô Đại Đồng lập tức trở nên ngưng trọng.
Rất nhanh, nước thuốc trong lò bắt đầu sôi trào.
Lạc Thanh Chu đặt lò đan xuống, thu hồi hồn lực, lập tức mở nắp ra, bỏ những dược liệu còn lại vào, lại thêm chút nước, sau đó đóng lại, tiếp tục luyện chế.
Ngô Đại Đồng nhịn một chút, nhịn không được, mở miệng hỏi:
- Thạch Tín và Đan Sa khi nào thả?
Lạc Thanh Chu dùng hồn lực khống chế ngọn lửa, nói:
- Không thả.
- Không thả?
Ngô Đại Đồng hoài nghi mình nghe lầm, ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn, lập tức đột nhiên sầm mặt lại, rốt cục nhịn không được cả giận nói:
- Tiểu tử, đến cùng là ngươi biết luyện đan hay không vậy?