- Thật ra đệ tử chướng mắt hắn, đệ tử cảm thấy, luyện đan thuật của hắn có lẽ không được...
Tử Hà tiên tử: - ...
Lệnh Hồ Thanh Trúc đứng ở phía sau, thấy hai người đứng sát vào nhau, thân thể dán cùng một chỗ, đầu cũng gần như đụng vào nhau, không khỏi nhíu mày.
- Ồ!
Đúng lúc này, hỏa diễm dưới lò luyện đan đột nhiên nổi lên, trong nháy mắt nuốt chửng toàn bộ lò luyện đan.
Ngô Đại Đồng xoay người lại, vẻ mặt dữ tợn nói:
- Tiểu tử, ngươi vừa rồi nói cái gì?
Lạc Thanh Chu nhất thời im lặng.
Tử Hà tiên tử vội vàng khuyên nhủ:
- Ngô sư thúc đừng tức giận, Phi Dương vừa rồi vẫn chưa nói xấu Ngô sư thúc, chỉ là nói...
Nói đến đây, nàng nhìn thiếu niên bên cạnh một cái, xấu hổ nói:
- Chỉ là nói, trình độ luyện đan của Ngô sư thúc quá kém, hắn chướng mắt ngài...
Lạc Thanh Chu nhất thời cứng đờ, quay đầu nhìn nàng...
Trong thạch thất, không khí lập tức trầm xuống, câm như hến.
Hai dược đồng kia đều bị dọa mở to hai mắt, sắc mặt trắng bệch.
Tử Hà tiên tử nghiêng mặt, vẻ mặt vô tội:
- Ngô sư thúc, là hắn nói, không liên quan đến ta.
Nàng vừa nói, còn kéo ống tay áo Lạc Thanh Chu, tựa hồ phòng ngừa hắn chạy trốn.
Lạc Thanh Chu: - ...
Im lặng vài giây.
Ngô Đại Đồng đột nhiên nhe răng cười một tiếng:
- Tiểu tử, ngươi muốn dùng phương pháp này để thu hút sự chú ý và hứng thú của lão phu sao? Chỉ cần chút mánh khoé này của ngươi, cũng dám lấy ra thể hiện? Trình độ luyện đan của lão phu kém, vậy ngươi nói một chút, kém chỗ nào? Nếu ngươi nói, lão phu sẽ quỳ xuống dập đầu ngươi ba cái, gọi ngươi là sư phụ, nếu ngươi nói không nên lời, hừ, cũng không đơn giản chỉ dập đầu ba cái đâu. Trong lò luyện đan của lão phu, còn thiếu một vị thuốc cuối cùng, ngươi hiểu không?
Lạc Thanh Chu lặng lẽ kéo ống tay áo của mình, nhưng vẫn kéo không ra, thấy mấy người trong phòng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình, ánh mắt của vị Ngô sư thúc tổ này còn đằng đằng sát khí, chỉ đành kiên trì nói:
- Ngô sư thúc tổ, lô đan dược này hẳn là Bổ Khí đan đúng không? Vị thuốc cuối cùng, nếu như vãn bối không đoán sai, hẳn là Vô Diệp hoa nhỉ? Nếu sư thúc còn thiếu một vị thuốc cuối cùng, chỗ vãn bối vừa hay có một gốc...
Dứt lời, hắn lập tức lấy một gốc hoa nhỏ màu tím trong nhẫn trữ vật ra, đưa qua.
Sắc mặt Ngô Đại Đồng lập tức cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm bông hoa màu tím trong tay hắn, ngốc trệ một chút, cơ bắp trên mặt không khỏi co quắp:
- Ngươi...
Lạc Thanh Chu lại nhắc nhở:
- Luyện chế Bổ Khí đan, tốt nhất nên dùng hồn lực khống hỏa, một khắc to, một khắc nhỏ, phẩm chất đan dược luyện ra mới có thể tốt nhất. Ngô sư thúc tổ, ngươi luyện chế như vậy, chỉ sợ đan dược thành phẩm, sẽ lớn nhỏ khác nhau, không phát ra hào quang.
Ngô Đại Đồng thầm chấn động.
Ù——-.
Đúng lúc này, trong lò luyện đan đột nhiên truyền ra một tiếng ong ong trầm thấp.
Mà hỏa diễm dưới lò luyện đan, đã dật tắt từ lâu.
Dược đồng bên cạnh vội vàng nói:
- Sư phụ, đan được rồi! Hương thơm rất mạnh mẽ, lò này chắc chắn đã thành công.
Ngô Đại Đồng phục hồi tinh thần lại, cuống quít xoay người, đi tới trước lò luyện đan, hít sâu một hơi, nắm nắp lò, chậm rãi mở lò.
Một cỗ hương vị nồng đậm, tràn ngập ra ngoài.
Thân ảnh Tử Hà tiên tử chợt lóe, xẹt tới trước lò luyện đan, xuyên thấu qua sương mù bốc hơi, nhìn về phía bên trong lò luyện đan.
Lệnh Hồ Thanh Trúc không biết từ khi nào, cũng xuất hiện trước lò luyện đan, cúi đầu nhìn lại.
Ngô Đại Đồng do dự một chút, cũng thần sắc ngưng trọng, cúi đầu nhìn lại.
Bổ Khí đan thuộc hàng cao cấp, mấy ngày trước hắn mới vừa lấy được đan phương mà thôi, đã liên tục thất bại ba lò, bây giờ một lò cuối cùng này thật ra đã luyện xong trước khi bọn họ đến, vừa rồi chỉ bổ sung một chút nhiệt lượng, củng cố đan dược bên trong mà thôi.
Khiến hắn cảm thấy kinh hãi chính là, ba lò trước hắn luyện chế thất bại, đan dược bên trong quả thật….
Lúc này, Tử Hà tiên tử đứng đối diện hắn đột nhiên nói:
- Ngô sư thúc, Phi Dương hình như nói đúng rồi. Đan dược này tuy rằng rất thơm, nhưng... Lớn nhỏ không đồng nhất, không có bất kỳ ánh sáng nào...
Ngô Đại Đồng nhìn đan dược dưới đáy lò, vẻ mặt cứng ngắc.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía người nào đó.
Giờ phút này người nào đó, đương nhiên đã thừa dịp bọn họ vây đến bên lò luyện đan xem đan dược, lặng yên không một tiếng động lui ra cửa, tựa hồ đang chuẩn bị chạy trốn.
Ngô Đại Đồng đột nhiên ngẩng đầu gấp gáp quát một tiếng:
- Tiểu tử! Quay lại đây.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Sư thúc tổ, vãn bối...
- Ngươi trở về.
Ngô Đại Đồng đột nhiên dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn, giống như sư tử đực phát tình, vội vàng nói.