Lạc Thanh Chu đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của thiếu nữ, nói:
- Đi thôi, cô gia dẫn ngươi về nhà.
Dừng một chút, lại nói:
- Hôm nay là ngày giỗ của đại ca, chúng ta đi ra bờ sông đốt cho hắn một ít tiền giấy, gọi Nhị tiểu thư cùng ra.
Hạ Thiền hơi cúi đầu, trầm mặc một chút, nói:.
- Còn, còn có...
- Cũng gọi tiểu Bách Linh ra.
- Còn, còn có...
- Gọi Thu Nhi, Tiểu Điệp, Châu nhi cùng ra.
- Ngươi, ngươi cố ý, ... Hừ!
- Được rồi, gọi đại tiểu thư ra.
Lạc Thanh Chu nói xong, ôm lấy nàng, thân ảnh chợt lóe, chui vào dưới lòng đất.
Bầu trời đêm tối, vẫn còn bông tuyết.
Trên bầu trời phế tích của hoàng cung, mây đen dày đặc, lúc này, trên mây, một thân ảnh màu lam đang đứng ở nơi đó, cúi đầu nhìn phế tích phía dưới vẫn bốc khói, vẻ mặt lãnh khốc.
- Lá gan thật lớn, dám giết người mà Phiêu Miểu tông ta thừa nhận. Nữ đế sao? Hừ, lúc trước ở tông môn, ngươi cũng không có khí phách này đâu.
- Hẳn là còn có người giúp nàng.
- Trận pháp nơi này là ta tự bố trí. Pháp bảo hộ thân trên người hắn, là do tông môn luyện chế.
- Sư muội ơi sư muội, ngươi rốt cục nhịn không được mà ra tay rồi sao? Rất tốt, rất tốt...
- Tin chắc rằng Thánh Tử Bồng Lai tiêu đảo rất muốn nghe tin tức này.
Màn đêm bao phủ.
Bên bờ sông Vân Vụ, gió sông lạnh thấu xương, bông tuyết chậm rãi rơi xuống.
Hai bên bờ sông, yên tĩnh không người.
Lệnh Hồ Thanh Trúc một thân thanh y, cũng không theo mọi người trở lại tông môn, hơn nữa còn một mình một người, đứng ở bên bờ sông ngẩn người.
Ở giữa sông, có một chiếc thuyền nhỏ.
Trên thuyền, một thiếu nữ yểu điệu mặc lam y đang ngồi ở mũi thuyền, một đôi chân ngọc trắng như tuyết đang nhàm chán chọc phá dòng sông lạnh lẽo.
Hai người tựa hồ đều biết sự tồn tại của đối phương, nhưng đều ngẩn người, mỗi người đều nghĩ chuyện riêng, cũng không để ý tới đối phương.
Không bao lâu, trong gió tuyết bên kia, đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh.
Hai thân ảnh kia một trước một sau, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã đến gần.
Lệnh Hồ Thanh Trúc chỉ âm trầm nhìn hai người một cái, rồi xoay người rời đi.
Thiếu nữ lam y ngồi ở mũi thuyền, lại đứng lên vui vẻ vẫy tay nói:
- Công tử! Công tử!
Lạc Thanh Chu ôm Hạ Thiền, lướt lên thuyền nhỏ.
Hai thiếu nữ liếc nhau, Long Nhi chủ động cười chào hỏi nói:
- Thiền Thiền, còn nhớ ta không? Ta đã đưa ngươi đến ngôi nhà đó, tên ta là Long Nhi.
Hạ Thiền không nói gì, chỉ tò mò nhìn chấm đỏ giữa hai hàng lông mày nàng, lại len lén nhìn về phía đôi chân nhỏ bé trắng như tuyết dưới váy nàng, cùng với một chiếc dây đỏ trên cổ chân nhỏ.
Hôm đó gặp nàng, nàng ấy không có những thứ này.
Long nhi nói:
- Công tử, vừa rồi người của Lăng Tiêu tông đã trở lại, vị sư thúc kia còn đứng ở đối diện rất lâu, nhìn thấy ngươi và Thiền Thiền trở lại, nàng mới rời đi.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, nhìn về phía bên kia.
Long nhi lại nói:
- Đúng rồi công tử, hôm nay nương tử của ngươi cũng đến bờ sông, cũng đứng thật lâu, hình như còn ho khan.
Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, nói:
- Long nhi, ta muốn về nhà trước.
Long nhi gật gật đầu, có chút không nỡ, nói:
- Công tử, buổi tối hôm đó...
Nói đến đây, nàng đột nhiên ngừng lại, nhìn thiếu nữ bên cạnh hắn một cái, mỉm cười, nói:
- Long nhi trở về tu luyện.
Lạc Thanh Chu không nói gì nữa, ôm Hạ Thiền bay qua sông, đáp xuống bờ bên kia.
Khi hai người trở về nhà, ngôi nhà đã tối tăm im lặng.
Trong thư phòng, mơ hồ có ánh đèn sáng lên.
Lạc Thanh Chu một mình vào tiểu viện, đang muốn vào phòng thì đột nhiên quay đầu, nhìn về phía góc tường bên cạnh.
Xuy ——-
Một tiếng nước vang lên.
Một thân ảnh ngồi xổm ở đó, mở to hai mắt nhìn hắn, giống như là bị dọa choáng váng.
Lạc Thanh Chu làm bộ như không nhìn thấy, trực tiếp đi vào trong phòng.
Trong phòng bên cạnh, truyền đến tiếng Thu Nhi và Tiểu Điệp thấp giọng nói chuyện.
Trong thư phòng, yên tĩnh không tiếng động.
Lạc Thanh Chu cởi giày, đẩy cửa thư phòng ra, thân ảnh nhu nhược vốn đang ngồi trên giường, đột nhiên ngã trên mặt đất.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi vào, đỡ Tần nhị tiểu thư trên mặt đất dậy, đau lòng nói:
- Nha đầu ngốc, hoảng cái gì.
Tần nhị tiểu thư nhào vào trong ngực hắn, thân thể yếu ớt khẽ run rẩy, ôm chặt lấy hắn, trên mặt tràn đầy nước mắt.
Lạc Thanh Chu vuốt ve mái tóc của nàng, dịu dàng an ủi nói:
- Ta không sao, không phải đã mạnh khoẻ trở về rồi sao?
Thu Nhi và Tiểu Điệp tựa hồ cũng nghe được động tĩnh, hai người cùng nhau xuất hiện ở cửa, thấy bọn họ ôm nhau, lại vội vàng lui xuống, thuận tiện giúp bọn họ đóng cửa phòng lại.
Lúc này, Châu Nhi mặt đỏ bừng, thất hồn lạc phách từ bên ngoài tiến vào.
Thu Nhi thấy thần sắc nàng không đúng, vội vàng hỏi:
- Châu nhi, ngươi làm sao vậy? Vừa rồi không phải ngươi đi...