Lăng Tiêu Tông đại trưởng lão Ngô Hữu Tử cũng tức giận nói:
- Người không thể bất tín! Huống chi chuyện này cũng không chỉ là chuyện của Lăng Tiêu tông chúng ta, cũng liên quan đến danh dự của tứ đại tông môn các ngươi, thậm chí liên quan đến danh dự của trưởng công chúa cùng hoàng thất, Lăng Tiêu tông chúng ta không thể huỷ hôn ước được.
Những người khác của Lăng Tiêu Tông đều trợn mắt mà nhìn.
Tôn đạo trưởng vội vàng xin lỗi:
- Các vị đừng tức giận, bần đạo cũng chỉ cảm khái một chút mà thôi, tuyệt đối không có ý trách tội hay oán giận gì. Mối hôn sự này quả thực là do ngũ đại tông môn chúng ta cùng nhau thúc đẩy, đương nhiên không thể trách cứ Lăng Tiêu Tông các ngươi. Ai, chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể xem ý tứ của trưởng công chúa.
Trưởng lão phái Hoa Sơn mở miệng nói:
- Có lẽ hôm nay trưởng công chúa chỉ tức giận trong lòng, mới cố ý làm khó chúng ta như vậy, ba ngày sau, nói không chừng nàng sẽ đồng ý hủy hôn. Dù sao hiện giờ thân phận của nàng đã khác, hơn nữa còn có rất nhiều chuyện phải xử lý...
Mọi người vừa nghe, đều cảm thấy có lý, cũng yên lòng.
Chỉ có Lạc Thanh Chu, mặt mày vẫn ủ rũ như trước.
Đoàn người ra khỏi Sùng Minh cung, ánh mắt lại không tự chủ nhìn về phía tòa cung điện cách đó không xa đã bị thiêu thành phế tích.
- Hoàng đế đột nhiên vô duyên vô cớ băng hà, rất nhiều người chết ở nơi đó, chỉ sợ chuyện này vẫn chưa kết thúc.
La Thường nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Tử Hà tiên tử thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa xa, nhìn về phía nàng nói:
- La di, nghe nói trận pháp Vĩnh Diên cung, là... Do người đó tự mình bố trí?
Ánh mắt La Thường chợt lóe, gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, mấy ngày trước, lúc Tử Kim Quan bị diệt môn, bọn họ còn phái người tới, hẳn là kiểm tra trận pháp, có lẽ đã còn gặp qua Hoàng đế, không ngờ bây giờ đột nhiên... Vì vậy, ta nói, vấn đề này, có lẽ vẫn chưa kết thúc.
Tử Hà tiên tử hơi nhíu mày:
- Không phải bọn họ không thể nhúng tay vào chuyện Đại Viêm chúng ta sao?
La Thường cười lạnh một tiếng, nói:
- Bên ngoài đương nhiên không thể, về phần âm thầm. Hừ, ai không muốn khống chế thêm một ít tài nguyên tu luyện và thế lực chứ? Ta hoài nghi Hoàng đế đã cùng bọn họ... Quên đi, không nói nữa. Dù sao trưởng công chúa muốn ngồi vững vị trí kia, chỉ sợ rất khó... Nếu như đối phương bị chọc giận...
Tử Hà tiên tử trầm mặc một chút, nói:
- Chỉ hy vọng không nên lấy dân chúng Đại Viêm ta để đấu tranh vì quyền lực và lợi ích của bọn họ.
- Ai, thiên hạ này khi nào mới có thể thật sự thái bình...
La Thường thở dài một hơi, không nói gì nữa.
Đoàn người rời khỏi cung điện, cáo từ rời đi ở đầu cầu.
Lạc Thanh Chu vẫn chưa đi theo đội ngũ của Lăng Tiêu Tông rời đi, tùy tiện tìm một lý do, rời khỏi đội ngũ.
Tử Hà tiên tử cũng không nói thêm gì.
Lệnh Hồ Thanh Trúc tuy rằng muốn nói chuyện, nhưng ngại nhiều người, cũng chỉ nhìn hắn một cái.
Lạc Thanh Chu thừa dịp bóng đêm, rẽ vào một con hẻm nhỏ đen kịt, lập tức lấy ra con chuột ngọc, thi triển Thổ Hành thuật, tiến vào lòng đất.
Nhanh chóng di chuyển dưới lòng đất.
Rất nhanh, hắn đi tới mật thất dưới lòng đất Nam Cung quận vương phủ.
Khi hắn đi vào thạch thất, Hạ Thiền đang ôm tiểu hỏa hồ kia, một bên ôn nhu vuốt ve đầu nó, một bên nhẹ giọng nói chuyện với nó.
Tiểu Hỏa Hồ nằm sấp trên đùi nàng, híp mắt, thoạt nhìn rất hưởng thụ, rất nhu thuận.
Lạc Thanh Chu nhìn thấy một màn này, sửng sốt một chút, trong lòng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng đi tới nhìn về phía ánh mắt của tiểu hỏa hồ.
Tiểu hỏa hồ thấy hắn xuất hiện, thân thể run lên, theo bản năng nhe răng nanh, lộ ra vẻ mặt lo lắng sợ hãi.
Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày, trong lòng âm thầm thất vọng, không phải Hoa Cốt.
Nhưng tiểu vật này thật hai mặt, đối với hắn hung dữ như vậy, nhưng đối mặt với Nguyệt tỷ tỷ hay Thiền Thiền đều rất ngoan ngoãn, không phải cũng là tên háo sắc chứ?
Suy nghĩ đây, hắn nắm lấy nó lên, mạnh mẽ tách đùi nó ra, nhìn về phía dưới.
Không có gì sai, nó thực sự là con cái.
Tiểu Hỏa Hồ giãy dụa kịch liệt, trong miệng vừa phát ra tiếng gầm ‘chi chi’, vừa trừng mắt nhìn hắn, móng vuốt sắc bén của chân trước cũng lộ ra, chỉ thiếu chút nữa đã phun lửa thiêu người.
Nhưng Lạc Thanh Chu hiện tại đã không sợ lửa nữa.
Đang lúc hắn muốn cho nó một cái tát để cho nó biết ai mới là chủ nhân, nắm đấm nhỏ của Hạ Thiền đã đấm vào ngực hắn, vội vàng đoạt lấy Tiểu Hỏa Hồ, bảo vệ vào trong ngực, con ngươi đen nhánh trừng mắt nhìn hắn, tức giận phồng má phấn lên:
- Xấu, xấu xa.
Tiểu Hoả Hồ được nàng che chở trong ngực, cũng tức giận kêu lên, học theo dáng vẻ phồng má của nàng, giống như cũng đang nói:
- Xấu, xấu xa.