Nói đến đây, nàng đột nhiên ngừng lại, tựa hồ đột nhiên cũng hiểu ra.
Châu Nhi xấu hổ không còn mặt mũi, lập tức ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chạy vào phòng mình.
Trong thư phòng.
Lạc Thanh Chu ôm thiếu nữ trong ngực lên giường, an ủi hồi lâu, mới có thể khiến nàng ngừng khóc.
Dù hắn biết rất tàn nhẫn, nhưng do dự một lát, vẫn kể chuyện đại ca cho nàng nghe.
Tất nhiên, nó chỉ là ngắn gọn.
- Đại ca bị cực hình, lúc ta và Hạ Thiền đến, đại ca cũng đã sắp không chống đỡ được rồi. Đại ca nói với ta mấy câu, kêu chăm sóc mọi người thật tốt...
- Ta đã giết Hoàng đế, để hắn chôn cùng đại ca...
- Trưởng công chúa lên ngôi vị hoàng đế, nhưng thế cục không ổn định lắm, kinh thành dù đã bị nàng khống chế, nhưng phong quốc các nơi, còn có Thái Vương ở biên cảnh, sợ rằng cũng sẽ không từ bỏ ý đồ...
- Dù sao nàng cũng là nữ nhi, đại đa số mọi người đều khó có thể chấp nhận.
- Về phần hôn sự, vốn tưởng rằng nàng leo lên ngôi vị hoàng đế, sẽ lập tức hủy hôn, nhưng...
- Nàng vốn để cho ta hôm nay bái đường thành thân với nàng, nhưng đã bị ta từ chối, bởi vì hôm nay là ngày giỗ của đại ca...
- Nàng bảo ta ba ngày sau lại vào cung, kết hôn cùng nàng...
- Vi Mặc, đại ca đi rất dũng cảm, cũng rất an tâm, hắn nhìn thấy ta giết Hoàng đế, hắn biết ta có thể chăm sóc tốt cho mọi người, hắn chết mà không hối tiếc...
- Sinh lão bệnh tử, quy luật tự nhiên, ai cũng sẽ đi tới bước đó, nàng không cần quá đau lòng...
- Chuyện này, ta không thể nào mở miệng nói với nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân, nàng tự quyết định, có nên nói cho bọn họ hay không.
- Lát nữa chúng ta đi bờ sông, đốt một ít tiền giấy cho đại ca. Tiền giấy ta và Thiền Thiền đã mua xong, để ở bên ngoài...
- Vi Mặc, ta giết Hoàng đế, không biết sẽ gây ra hậu quả gì, ta phải tiếp tục cố gắng tu luyện, mới có thể bảo vệ được các nàng...
- Còn nữa, trưởng công chúa có đại ân với chúng ta, nàng cứu ta nhiều lần, cứu Tần gia chúng ta nhiều lần, cho nên… ta phải giúp nàng ấy. Tiếp theo, nàng ấy có lẽ sẽ phải đối mặt với rất nhiều điều, và nếu nàng cần ta, ta sẽ không ngần ngại giúp nàng ấy.
- Về phần hôn sự, đây không phải chuyện cá nhân của ta, là Lăng Tiêu Tông và các môn phái khác, cùng với chuyện trưởng công chúa cùng hoàng thất, ta không có cách nào từ chối. Nàng hôm nay leo lên ngôi vị hoàng đế, đương nhiên muốn mượn sức càng nhiều thế lực giúp nàng, ta là đệ tử thân truyền duy nhất của tông chủ Lăng Tiêu tông, nàng hẳn coi trọng thân phận này cùng thực lực của ta, dù Lăng Tiêu tông sẽ không giúp nàng, nhưng chỉ cần Lăng Tiêu tông không đứng ở phe phái khác, nàng sẽ an tâm...
- Vi Mặc, nàng vĩnh viễn là chính thê ta yêu nhất, ai cũng không đoạt được vị trí này... Cho dù là trưởng công chúa, Nữ Đế của Đại Viêm.
Hai phu thê ôm nhau, lại nói những lời thật lâu.
Mắt thấy sắp đến rạng sáng, hai người xuống giường, Lạc Thanh Chu giúp nàng mang giày thật dày, lại giúp nàng khoác áo lông cáo thật dày, đội mũ, mới đỡ nàng ra khỏi phòng.
Thu Nhi và Tiểu Điệp nghe được tiếng động, đều đi ra khỏi phòng.
Lạc Thanh Chu nhìn hai tiểu nha đầu một cái, trầm giọng nói:
- Chúng ta ra ngoài từ cửa sau, đi ra bờ sông, đốt vàng mã cho đại ca.
Hai tiểu nha đầu vừa nghe, hiểu được, vội vàng mặc quần áo dày, mang theo ô cùng cây châm lửa.
Thu Nhi vào phòng gọi Châu Nhi.
Châu Nhi tuy thẹn thùng, nhưng nghe sẽ đi đốt vàng mã cho đại công tử, bèn vội vàng mặc quần áo đi ra, sau khi nhìn thấy người nào đó, nhất thời mặt đỏ tai hồng cúi đầu, không nói một tiếng.
Mấy người cầm ô, mặc cho gió tuyết, ra khỏi cửa.
Lạc Thanh Chu nhìn cách vách một cái, thế nhưng phát hiện Hạ Thiền và Bách Linh đều đứng ở ngoài cửa.
Trong tay Bách Linh cầm một chiếc ô hoa, dưới ô, thân ảnh xinh đẹp cũng khoác áo lông chồn trắng như tuyết an tĩnh đứng ở nơi đó, vẫn lạnh như băng không tiếng động.
Tần nhị tiểu thư rưng rưng nước mắt, run giọng nói:
- Tỷ tỷ...
Tần đại tiểu thư không nói gì, trầm mặc đi tới.
Đoàn người giẫm tuyết đọng, từ cửa sau đi ra ngoài, theo con đường quanh quẩn, đi tới bờ sông, hướng về phía kinh thành.
Lạc Thanh Chu ngồi xổm trên mặt đất, lấy vàng mã ra, nhận cây châm lửa do Tiểu Điệp đưa tới, hoá vàng.
Bờ sông nhanh chóng dấy lên ngọn lửa yếu ớt.
Mấy người yên lặng không tiếng động, đốt giấy.
Tần đại tiểu thư lạnh lùng đứng ở một bên, chỉ nhìn đêm tối xa xa, vẫn chưa đốt giấy trước đống lửa.
Tần nhị tiểu thư nhìn nàng một cái, cũng không miễn cưỡng.
Lạc Thanh Chu nhịn không được mở miệng nói:
- Đại tiểu thư, nếu đã tới rồi, ngươi cũng tới đây đốt mấy tờ giấy chứ?
Tần đại tiểu thư vẫn trầm mặc không tiếng động như trước, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.