Còn nữa, nữ tử đăng cơ làm đế, cũng không dễ dàng như vậy.
Tin chắc rằng thế lực khắp nơi của Đại Viêm cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, đặc biệt là những quốc chủ phong quốc có quyền kế thừa, lại có quân quyền và uy vọng kia.
Không biết nàng có thể bình thiên hạ, an ổn ngồi trên ngai vàng hay không.
Lúc này, tuyết rơi lớn hơn.
Khi trong lòng mọi người nôn nóng cùng phẫn nộ, chuẩn bị trực tiếp hùng hổ rời đi, một gã thái giám đột nhiên bước nhanh tới, cung kính nói:
- Các vị khách quý, bệ hạ bảo các ngươi đi Sùng Minh cung.
Vừa nghe lời này, mọi người nhìn nhau.
Đi Sùng Minh cung làm gì? Quỳ lạy Tân hoàng?
Tôn đạo trưởng của Thanh Vân Quan lập tức nói:
- Làm phiền nói một tiếng với Trưởng công chúa, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về.
Vị thái giám già nua kia cung kính nói:
- Các vị không cần lo lắng nhiều, bệ hạ nói, chỉ để các vị đến nói chuyện, không cần quỳ lạy, càng không cần phải gọi nàng là bệ hạ.
Vừa nghe lời này, mọi người liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Đi thôi, trong cung đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, có lẽ đã trưởng công chúa có chuyện quan trọng muốn nói với chúng ta, hay là đi thử một chút?
Trưởng lão Tiên Vân Các mở miệng nói.
Những người còn lại thần sắc khác nhau, chỉ đành gật đầu.
Lão thái giám khom người, chuẩn bị dẫn đường ở phía trước.
Lạc Thanh Chu vội vàng lặng lẽ kéo ống tay áo Tử Hà tiên tử, thấp giọng nói:
- Sư phụ, đệ tử không đi đâu, miễn lại xấu hổ.
Tử Hà tiên tử đang do dự, lão thái giám giống như mọc tai ở sau lưng, quay đầu cười nói:
- Bệ hạ nói, tân lang nhất định phải đi.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Đi thôi, không có gì phải xấu hổ.
Tử Hà tiên tử nhẹ giọng nói.
Lạc Thanh Chu đành phải cúi đầu, đi theo phía sau.
Lão thái giám bước từng bước nhỏ, khom lưng, dẫn đường ở phía trước.
Dọc theo đường đi trong lòng mọi người đều nặng nề suy nghĩ chuyện đã xảy ra, đều trầm mặc không nói gì.
Đoàn người rất nhanh đã đi tới Sùng Minh cung.
Bên trong cung, đứng đầy ngự lâm quân mặc giáp, lạnh lùng nghiêm túc đứng canh giữ.
Thảm đỏ được trải trên mặt đất.
Các cung nữ thái giám đều cúi đầu, bận rộn im lặng đi lại trên hành lang.
Lão thái giám mang theo đoàn người xuyên qua quảng trường rộng lớn, đi lên cầu vòm.
Cửa đại điện lập tức vang lên một âm thanh quen thuộc:
- Tân lang cùng khách quý đến.
Mọi người: - ...
Sắc mặt Lạc Thanh Chu cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lại, không ngờ lại là vị Đoan Vương gia kia.
Mọi người đi theo lão thái giám lên bậc thang, đi vào đại điện.
Đoan Vương gia cũng cúi đầu đi theo.
Đại điện được trang trí xa hoa, vàng son rực rỡ.
Hai bậc thang khảm vàng bị một con cự long màu vàng ngăn cách, kéo dài thẳng tắp lên đài cao.
Trên long ỷ trên đài cao, một thân ảnh đầu đội vương miện, mặc quần áo đỏ rực, trên váy thêu ngũ trảo kim long, lạnh như băng mà uy nghiêm ngồi ở chỗ đó.
Tuy rằng đoàn người này đều là cao thủ các phái, nhưng vào giờ phút tiến vào đại điện, liền cảm thấy áp bách cực kỳ mãnh liệt khiến người ta phải nín thở ngưng thần dưới uy nghiêm mạnh mẽ kia.
Ngoại trừ khí thế uy nghiêm bẩm sinh và được dưỡng thành trên sa trường, còn có trang trí và trận pháp cao thâm khó lường của tòa cung điện này, khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
- Bái kiến điện hạ.
Tất cả mọi người của ngũ đại môn phái đều đồng thanh tham bái, vẫn ăn ý gọi nàng một tiếng điện hạ.
Tân hoàng Nam Cung Hỏa Nguyệt trên đài cao, ánh mắt uy nghiêm nhìn lướt qua bọn họ một cái, mở miệng nói.
- Các vị vất vả rồi, hôm nay trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn trong lòng mọi người có rất nhiều suy nghĩ, có thể nói cho trẫm nghe một chút không? Ví dụ như, hoàng đệ nhà ta đột nhiên băng hà, hay ví dụ như, trẫm là một nữ nhi, đột nhiên đăng cơ làm đế, các vị nghĩ như thế nào? Trẫm rất muốn nghe ý kiến của các vị.
Tôn đạo trưởng của Thanh Vân Quan, chắp tay trước ngược, cúi đầu nói:
- Điện hạ, chúng ta hôm nay đến đây, chỉ là vì tham gia hôn lễ, những chuyện khác, đều không liên quan đến chúng ta. Năm đó ngũ đại tông môn chúng ta đã ký kết hiệp ước với triều đình, tuyệt đối không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì trong cung và triều đình, cũng không dám nghị luận bậy bạ, kính xin điện hạ thứ lỗi.
Lão phương trưởng của Kim Thiền tự, cũng chắp tay hành lễ:
- A Di Đà Phật, điện hạ nếu muốn trưng cầu ý kiến, chỉ cần hỏi thăm triều thần và dòng họ là được. Chúng ta đều là người ngoài, không dám nói chuyện triều chính.
Người của Tiên Vân Các và Phái Hoa Sơn cũng đều cúi đầu không nói.
Hai má Nam Cung Hỏa Nguyệt bị rèm châu của vương miện che ở bên trong, loáng thoáng, nhìn không rõ vẻ mặt, nàng trầm mặc một chút, ánh mắt nhìn về phía Tử Hà tiên tử của Lăng Tiêu tông, lãnh đạm mở miệng nói.