Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2107: Nữ hoàng đầu tiên của Đại Viêm, hôm nay bái đường (1)




Giám chứng của Khâm Thiên Giám, Lý Thái Cực cũng bẩm báo:

- Năm trước thiên cẩu thực nhật, tối hôm qua Cửu Tinh Liên Châu, trưởng công chúa hôm nay kế vị, là Chân Long thiên tử, sớm đã có điềm báo, ý trời.

Trong lúc nhất thời, cả kinh thành, khắp nơi đều là âm thanh ca tụng công đức của Trưởng công chúa.

Thành viên hoàng thất, đại thần công huân, từng đợt từng đợt đi vào cung bái kiến Tân hoàng.

Mà long bào và vương miện mới tinh của trưởng công chúa cũng nhanh chóng được tạo ra trong nửa ngày.

Đương nhiên, xấu hổ nhất trong ngày nay, không ai khác thuộc về người Lăng Tiêu tông, cùng với người của các phái mang theo lễ vật phong phú đến tham gia hôn lễ.

Bọn họ đứng từ sáng sớm đến chạng vạng tối, nguyên một ngày căn bản không có ai để ý tới bọn họ.

Thành viên hoàng thất phụ trách đón dâu và hôn sự, cùng với nhân viên lễ bộ, toàn bộ đều đã rời đi, đến quỳ lạy Tân hoàng.

Bọn họ thân là người của ngũ đại tông môn, gặp biến cố này, đương nhiên không dám tùy tiện đi bái Tân hoàng.

Vốn vài trưởng lão và Tử Hà tiên tử thương lượng một chút, chuẩn bị lặng lẽ rời đi, lại bị Ngự Lâm quân ngăn cản, không cho bọn họ rời đi.

Một đám người lẻ loi đứng trước phế tích của Vĩnh Diên cung, dầm thấm lâu, nhìn ngọn lửa cháy rực, nhìn ngọn lửa dập tắt, nhìn bình minh, nhìn hoàng hôn, cùng những người bận rộn khác trong cung tạo thành sự tương phản rõ rệt.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, vẫn không có ai đến chào hỏi họ.

Người của các môn phái cũng không thể nhẫn nại nổi.

- Tử Hà tông chủ, nếu không, ngài đi hỏi một tiếng? Sao nàng không để chúng ta đi đi?

- Đúng vậy, Hoàng đế băng hà, trong cung xảy ra chuyện như vậy, chúng ta còn ở lại chỗ này, thật xấu hổ. Chẳng lẽ còn muốn chúng ta cũng đi quỳ lạy thừa nhận nàng?

- Sao có thể làm vậy được? Ngũ đại tông môn chúng ta đã ký kết với triều đình, không thể nhúng tay vào những chuyện này, bây giờ tình huống còn chưa rõ, ai mà dám leo lên chứ... Khụ khụ, dù sao chúng ta chắc chắn không thể đi quỳ lạy được.

- Haizz, vốn tưởng rằng cho nàng thành thân, có thể tránh chuyện này xảy ra, ai mà ngờ….

- Sao lại trùng hợp như vậy?

- Hừ, ngươi cảm thấy đây là trùng hợp sao? Vừa rồi chọn vào ngày này, đây chính là cơ hội cuối cùng của nàng! Nếu nàng thật sự thành thân...

- Suỵt, đừng thảo luận những chuyện này nữa, dù ai leo lên vị trí này cuối cùng, chúng ta đều không thể thảo luận bậy bạ. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn trị quốc, chăm sóc tốt với dân chúng là được.

- Tiên tử, hôn sự hôm nay nhất định sẽ huỷ, Hoàng đế băng hà, chắc chắn không thể thành thân. Hơn nữa trưởng công chúa hiện giờ đã thành Tân hoàng, cũng không thể nào lấy phò mã nữa...

Những người của các môn phái khác, đều có chút thương hại nhìn người của Lăng Tiêu tông.

Đương nhiên, trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, vậy thì không biết.

Các trưởng lão Lăng Tiêu tông, cùng vài phong chủ đều xấu hổ không biết như thế nào cho phải.

Tử Hà tiên tử ngược lại rất bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía đồ nhi nhà mình, đã thế còn nhàn nhã trêu chọc nói:

- Phi Dương, đừng đau lòng, đến lúc đó vi sư lại tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt hơn.

Lạc Thanh Chu cúi đầu không nói.

Đại trưởng lão Ngô Hữu Tử nhìn hỷ bào đỏ thẫm trên người hắn, thở dài một hơi, nói:

- Phi Dương, mau cởi hỷ bào trên người ra đi, đổi một cái khác.

Buổi sáng nhìn hỷ bào này, tất cả mọi người Lăng Tiêu tông đều vui mừng đắc ý, hôm nay lại nhìn hỷ bào này, cũng chỉ còn lại vẻ lúng túng cùng chói mắt.

Mạc Cửu Phong cũng cảm thấy mất mặt, nói:

- Mau cởi ra đi.

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, vội vàng cởi ra, trực tiếp ném ra ngoài.

Hỷ bào vừa chuẩn bị rơi xuống đất, bên cạnh đột nhiên nổi lên một cỗ kình phong, lại thu hỷ bào về, rơi vào trong tay một bàn tay ngọc ngà trắng nõn.

Lệnh Hồ Thanh Trúc cầm hỷ bào, trực tiếp thu vào trong nhẫn trữ vật của mình, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, nàng lạnh lùng nói:

- Lăng Tiêu Tông ta mặc dù giàu có hơn nữa, cũng không thể lãng phí như vậy. Chờ lần sau hắn thành thân, lại tiếp tục mặc.

Những người khác đều thở dài một hơi, không nói nữa.

Lạc Thanh Chu lấy hắc bào của Lăng Thiên Tông từ trong nhẫn trữ vật ra, mặc ở trên người, mắt lại nhìn về phía phế tích phía trước, lâm vào trầm tư.

Dục vọng quyền lực của trưởng công chúa cùng với khí thế máu lạnh khí phách trên chiến trường rốt cuộc cũng bị kích thích ra, hoặc là nói nàng vẫn luôn ẩn nhẫn.

Không biết sau khi nàng lên ngôi hoàng đế, sẽ đối đãi với hắn như thế nào, đối đãi với Tần gia như thế nào.

Nếu như chính trị cần, nàng có thể trực tiếp hy sinh hắn và Tần gia để chặn miệng của thiên hạ hay không.

Nhưng dù nàng giải thích như thế nào, có lẽ đều không tránh khỏi tai tiếng tỷ đệ tương tàn, giết vua.