Lôi điện trên hai nắm đấm của Lạc Thanh Chu vẫn nhanh chóng tích tụ năng lượng, ánh mắt hắn yên tĩnh nhìn người dưới kiếm của Tử Kim đạo nhân.
Tần Lãng toàn thân run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đục ngầu nhìn về phía hắn, trong đồng tử tựa hồ đột nhiên có thêm một tia sáng, trên gương mặt thối rữa của hắn lộ ra nụ cười, run giọng mở miệng nói:
- Thanh Chu... Đại ca thấy rất may mắn, ngươi trở thành người Tần gia chúng ta... Cũng rất may mắn, có thể quen biết được ngươi... Hôm nay đại ca mới hiểu được, bất cứ thứ gì, cũng không quan trọng bằng người nhà... Chăm sóc tốt cho họ, cũng chăm sóc tốt cho bản thân mình... Đại ca, thực xin lỗi các ngươi...
Nói xong, gương mặt hắn đột nhiên dữ tợn, toàn thân kịch liệt run rẩy, giận dữ gầm lên một tiếng, cổ đè về phía sau, toàn bộ thân thể thối rữa phì ra, “ầm” một tiếng, nổ tung thành một trận mưa máu.
Tử Kim đạo nhân sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Lạc Thanh Chu đã gầm nhẹ một tiếng, lập tức nện đến một quyền.
Khí tức khủng bố, tập trung toàn bộ lên thần hồn của hắn ta, khiến hắn ta không thể động đậy.
Hắn ta bị dọa đến mức cứng đờ cả người, vội vàng gọi:
- Lý tiền bối! Cứu ta!
Trong nháy mắt Lạc Thanh Chu xuất quyền, nắm đấm của Lý Trung cũng đánh về phía hắn.
Chỉ là, Lạc Thanh Chu hoàn toàn không để ý đến nắm đấm của Lú Trung, một quyền đập nát vòng hào quang hộ thể của Tử Kim đạo nhân, bóp chặt cổ hắn ta.
Oanh!
Lý Trung mang theo vòng xoáy quyền mang màu vàng, nặng nề đập vào người Lạc Thanh Chu.
Nắm đấm của vị lão Tông Sư này, uy lực khủng bố.
Lạc Thanh Chu nắm lấy cổ Tử Kim đạo nhân, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, nặng nề đụng vào cột trụ phía sau, đập gãy cột lớn, lại đụng vào vách tường phía sau mới ngừng lại được.
Hắn rơi trên mặt đất, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, khóe miệng tràn ra máu tươi, trong tay vẫn bóp chặt thần hồn của Tử Kim đạo nhân như cũ.
Tử Kim đạo nhân vừa hoảng vừa sợ, biết lúc này người duy nhất giữ được mạng hắn ta chỉ có thiếu niên trước mặt, hắn cuống quít cầu xin tha thứ:
- Lạc công tử, tha mạng! Chỉ cần ngươi tha cho lão đạo, lão đạo... Lão đạo cho ngươi một kiện pháp bảo tuyệt thế! Thông Thiên Đỉnh! Thông Thiên Đỉnh ngươi nghe nói qua chưa? Đây chính là bảo vật trấn quan của Tử Kim Quan ta, chỉ cần ngươi thả lão đạo...
Lạc Thanh Chu nắm lấy vai phải của hắn ta, xé rách toàn bộ bả vai hắn.
Tử Kim đạo nhân kêu thảm thiết thê lương.
Lạc Thanh Chu lại bắt lấy vai trái của hắn ta, nhìn hắn ta nói:
- Thông Thiên Đỉnh sao? Thật trùng hợp, ta cũng có một cái. Ta nhớ đêm đó, Tử Kim Quan lửa bay ngập trời, người kêu thảm thiết không ngừng... Ta phóng hỏa thiêu quan, lại giết sạch từ trên xuống dưới Tử Kim Quan ngươi, sau đó lại huỷ hộ quan đại trận của ngươi, lấy đi một cái tiểu đỉnh đen kịt...
- A, tên súc sinh! Thì ra ngươi chính là tên súc sinh đó.
Không đợi Lạc Thanh Chu nói xong, khuôn mặt của Tử Kim đạo nhân đột nhiên vặn vẹo, cả người giãy dụa lớn tiếng gầm lên, há to miệng, tựa hồ muốn nhào tới cắn xé hắn.
Xuy.
Lạc Thanh Chu lại xé rách bả vai trái của hắn ta, lập tức một tay nắm đầu hắn ta, một tay nắm lấy thân thể hắn ta, nhẹ nhàng kéo, trực tiếp xé rách thần hồn của hắn ta thành hai nửa.
- A——-.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng cả cung điện.
Oanh!
Nắm tay Lạc Thanh Chu lóe ra lôi điện màu tím, trực tiếp đánh vào thần hồn bị nghiền nát của hắn ta.
Quan chủ Tử Kim quan danh chấn thiên hạ, cứ như vậy mà hồn phi phách tán, hóa thành hư không.
Cửa ra vào, cửa sổ, vách tường sụp đổ, vẫn có ngự lâm quân quát to xông vào, nhưng dưới sự phối hợp giữa kiếm pháp của Hạ Thiền và kiếm trận Lạc Thanh Chu, trên mặt đất rất nhanh đã chất đầy thi thể, ai cũng không tiến lên một bước.
Lạc Thanh Chu lau máu tươi khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía Hoàng đế hai chân bị phi kiếm xuyên thủng, run rẩy ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ, hắn từ từ đi tới.
Lý Trung như ngọn núi lớn đứng ở nơi đó, hai nắm đấm lóe ra vòng xoáy màu vàng, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Thanh Chu, đột nhiên không khỏi thở dài một hơi, nói:
- Bây giờ đi vẫn còn kịp... Với tuổi tác và tài năng của ngươi, sau này bất cứ nơi nào ngươi đến, đều sẽ trở thành sự tồn tại rực rỡ nhất. Chỉ cần ngươi không thương tổn bệ hạ, lão phu tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi.
Nói đến đây, ánh mắt của hắn ta nhìn về phía bãi nước thuốc màu đen trên mặt đất, ngữ khí già nua nói:
- Việc bệ hạ làm, quả thực không đúng... Nhưng hắn là hoàng đế, là quân vương của tất cả dân chúng Đại Viêm. Ngươi thân là người Đại Viêm, tuyệt đối không thể giết hắn... Nếu không... Ngươi......
Hắn đột nhiên biến sắc, nín thở, thu lại tất cả lỗ chân lông toàn thân, ánh mắt hoàn toàn không thể tin được mà nhìn Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi... Ngươi đầu độc?
Roẹt
Trên nắm đấm Lạc Thanh Chu lóe ra lôi điện, đi tới trước mặt hắn ta.