Toàn bộ thân thể Tử Kim đạo nhân liền bị xé tan nát, hóa thành mảnh vụn.
- A!
Tử Kim đạo nhân kêu thảm thiết một tiếng, rống giận, mắt trừng đến mức muốn nứt cả ra, phất trần trong tay đột nhiên hóa thành một lưỡi dao sắc bén chém về phía Lạc Thanh Chu.
Nhưng, Lạc Thanh Chu cũng không liếc hắn ta lấy một lần, cũng không tránh né lưỡi dao sắc bén kia, thân ảnh chợt lóe, trực tiếp xông về phía Hoàng đế đang muốn chạy trốn ở cửa sau.
- Kim thi ở đâu.
Tử Kim đạo nhân đột nhiên quát lớn một tiếng.
Ầm!
Một thân ảnh cao lớn toàn thân kim quang lóe lên, đột nhiên từ dưới lòng đất bay ra, ngăn cản đường đi của Lạc Thanh Chu.
- Bệ hạ mau đi!
Tử Kim đạo nhân lập tức gầm lên quát, nhưng hắn vừa nói xong, đột nhiên sắc mặt đại biến:
- Bệ hạ cẩn thận.
Lạc Thanh Chu ra một quyền đánh về phía kim thi trước mặt, một luồng thần hồn lại đột nhiên ngự kiếm xuất khiếu, trong nháy mắt xuyên qua đỉnh đầu Tử Kim đạo nhân, một kiếm đâm về phía sau lưng Nam Cung Dương.
Nam Cung Dương đột nhiên ném ra phía sau một đồng tiền vàng, đồng tiền vàng kia sáng lên một đạo quang thuẫn, bảo vệ ở phía sau hắn.
Nhưng thanh phi kiếm vừa rồi bắn ra kia, chỉ trong nháy mắt đã phân ra thành chín thanh phi kiếm, bảy thanh phi kiếm trong đó bị quang thuẫn chặn lại, hai thanh còn lại vẫn tiếp tục bay tới, “phập” một tiếng đâm vào đùi Nam Cung Dương.
Nam Cung Dương kêu thảm một tiếng, hai chân mềm nhũn, ngã bò trên mặt đất.
Luồng thần hồn của Lạc Thanh Chu đang muốn sử dụng hai thanh phi kiếm kia cắt đứt hai chân hắn, một đạo thân ảnh đột nhiên giống như quỷ mị, từ vách tường xuyên qua, nện một quyền xuống dưới chân Nam Cung Dương.
Hai thanh phi kiếm xuyên qua hai chân Nam Cung Dương lập tức mất liên lạc với thần hồn Lạc Thanh Chu, rơi xuống đất.
Nam Cung Dương cuống quít hoảng sợ kêu to:
- Lý công công! Giết hắn đi! Giết hắn đi!
Lão thái giám Lý Trung tóc bạc trắng, ngưng trọng nhìn một màn trước mắt, áo bào xám trên người phồng lên, cả người giống như một ngọn núi lớn nguy nga, bảo vệ trước người Hoàng đế.
Hắn đột nhiên híp lại hai mắt, một quyền đánh về phía thần hồn Lạc Thanh Chu giữa không trung.
A!
Ngay khi hắn cắt đứt liên hệ giữa phi kiếm và thần hồn, Lạc Thanh Chu đã thu hồi luồng thần hồn kia, đồng thời, chín thanh phi kiếm kia cũng đột nhiên biến mất.
Mà khối kim thi ngăn ở trước mặt Lạc Thanh Chu, cũng trực tiếp bị hắn dùng một gậy đánh gãy hai chân, nằm sấp trên mặt đất.
Thủ vệ xông vào từ cửa sổ và cửa ra vào ngày càng nhiều, thậm chí có thủ vệ trực tiếp đập vỡ tường mà vào.
Hạ Thiền dường như cũng không thể nào cản được nữa.
Vụt!
Phi kiếm của Lạc Thanh Chu lần nữa bay ra, đột nhiên hóa thành chín thanh phi kiếm, tạo thành một đạo kiếm trận, ở giữa được nối bởi lôi điện, bay tới những thủ vệ kia.
Xung quanh Hạ Thiền, đột nhiên có thêm phi kiếm và lôi điện rậm rạp, những thủ vệ xông vào lập tức ngã xuống đất.
- Thể hồn song tu! Thân thể Tông Sư, thần hồn Phân Thần...
Lão thái giám tóc bạc trắng, nhìn thiếu niên trước mắt, thần sắc trên mặt đột nhiên trở nên phức tạp.
Nam Cung Dương đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lý công công! Giết hắn cho trẫm! Giết tên súc sinh này cho trẫm.
Roẹt!
Trên hai quyền của Lạc Thanh Chu, lôi điện tích tụ càng ngày càng thô to, đan điền trong cơ thể, nội lực như thủy triều vọt về phía hai nắm đấm.
Quanh thân Lý Trung, kình phong vờn quanh biến thành một vòng bảo hộ mỏng manh, ở phía sau hắn xuất hiện một hư ảnh ngọn núi lớn, mà trên hai quyền của hắn ta, lại sáng lên hai vòng xoáy màu vàng.
Khi hai Tông Sư khí thế bừng bừng, sắp xuất kích, bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh sắc bén:
- Tiểu súc sinh! Nếu không dừng tay, lão đạo sẽ dùng một kiếm chém đứt đầu đại ca ngươi.
Thần hồn của Tử Kim đạo nhân cầm một thanh bảo kiếm, đặt ngang trên cổ Tần Lãng, vẻ mặt dữ tợn.
Thân thể của hắn ta đã bị hủy, hiện giờ thần hồn suy yếu, đã không còn thực lực Phân Thần cảnh hậu kỳ, pháp bảo trên người cũng không phát huy được bất kỳ uy lực nào, Thông Thiên đỉnh lợi hại nhất bị người trộm đi, mà cỗ kim thi bất khả xâm phạm kia của hắn không ngờ lại bị một gậy đánh ngã...
Cho nên, hắn cũng chỉ có thể dùng một chiêu này.
Tông Sư đối chiến, sinh tử thường trong nháy mắt, chỉ cần khiến tâm tình đối phương loạn, để đối phương chậm một nhịp, như vậy, có thể chính là đòn trí mạng.
Lý Trung nhìn một màn này, hơi nhíu mày.
Mà Nam Cung Dương ngồi sau lưng hắn, trong miệng vẫn oán độc kêu lên:
- Giết hắn! Giết tên súc sinh này đi.
Bảo kiếm trong tay Tử Kim đạo nhân đột nhiên “Soẹt” một tiếng, chém đứt một bả vai Tần Lãng, vẻ mặt dữ tợn lạnh lùng nói:
- Tiểu súc sinh! Ngươi hủy hoại cơ thể của Lão Đạo, hôm nay, ngươi đừng hòng rời khỏi đây.