- Ngươi...... Ngươi là Tông Sư... Làm thế nào ngươi có thể... Đây là loại độc gì vậy? Lão phu bách độc bất xâm từ lâu, làm sao có thể...
Vòng xoáy màu vàng trên hai quyền của Lý Trung đột nhiên lúc lớn lúc nhỏ, khí tức trong cơ thể cũng bắt đầu hỗn loạn, sắc mặt của hắn ta bắt đầu trở nên tái nhợt.
Oanh
Lạc Thanh Chu đánh tới một quyền.
Trong khi đó.
Nam Cung Hỏa Nguyệt mặc hỉ bào đỏ tươi, mang theo người vội vàng chạy tới, lại bị chặn ở ngoài cửa Vĩnh Diên cung.
Người thủ vệ ở ngoài cửa cung là một tướng quân dáng người cao lớn, bộ dáng thật thà, cúi đầu cung kính nói:
- Điện hạ, bệ hạ ra lệnh, hôm nay ngài không thể đi vào.
Nam Cung Hỏa Nguyệt ngẩng đầu, nhìn nóc cung điện bị nghiền nát, cảm thụ được khí tức cường đại bên trong, lạnh lẽo nói:
- Bên trong đang đánh nhau? Ngươi không nhìn thấy sao?
Thủ tướng cúi đầu nói:
- Bệ hạ có lệnh, mặc kệ bên trong xảy ra chuyện gì, hôm nay mạt tướng đều phải canh giữ ở chỗ này, không có mệnh lệnh của bệ hạ, ai cũng không thể đi vào.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Điện hạ yên tâm, Nguyên chỉ huy sứ và ngự lâm quân đều ở bên trong, thập đại thị vệ cũng ở bên trong, còn có cả Quan chủ Tử Kim quan, Lý công công cũng đến, bệ hạ sẽ không sao đâu.
Oanh!
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn, kinh thiên động địa.
Toàn bộ cung điện nguy nga, các bức tường bị phá vỡ, mái nhà lung lay, sụo đổ.
Mặt đất cũng chấn động.
Hai luồng khí khủng bố mạnh mẽ va chạm bên trong, khuếch tán ra bốn phía, giống như sóng lớn, mãnh liệt đáng sợ, trong nháy mắt đã khiến tường xung quanh sụp đổ.
Cho dù người đứng ở cửa cũng bị cỗ khí tức đáng sợ này thổi quần áo tung bay, run rẩy cả người.
Thủ tướng thiếu chút nữa đứng không vững, mặt mày biến sắc.
Nam Cung Hỏa Nguyệt vén hỉ bào, đá một cước vào bụng hắn, trực tiếp đạp hắn bay ra ngoài, lập tức hồng ảnh chợt lóe, lướt vào.
Nguyệt Vũ Nguyệt Ảnh cùng với hơn mười nữ hộ vệ thắt lưng treo đao kiếm, thân ảnh đều lóe lên, đi vào theo.
Nam Cung Hỏa Nguyệt bước nhanh trong gió tuyết, nhìn cung điện phía trước lung lay sắp sụp đổ, trong lòng khi ngờ không thôi.
Không phải Lạc tiên sinh tiến cung sao? Còn ai nữa? Lại có thể nháo ra động tĩnh lớn như vậy?
Trong cung có nhiều cao thủ như vậy, còn có Lý công công đến, chẳng lẽ còn không bắt được đối phương?
Oanh!
Đang lúc thân ảnh của nàng lóe lên, bước nhanh tới cửa, vách tường trên hành lang đột nhiên vỡ vụn thủng một lỗ, lập tức một bóng người từ bên trong bay ra, chật vật ngã xuống trước mặt nàng, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cúi đầu nhìn, nhất thời chấn động, khó tin:
- Lý, Lý Trung?
Lúc này Lý Trung quần áo cháy đen, trên người đầy da thịt bong, trên đầu tóc bạc cũng dính đầy máu, nhìn chật vật đến cực điểm.
Đường đường là cao thủ Tông Sư, vậy mà trong thời gian ngắn ngủi đã biến thành bộ dáng thê thảm này?
Có ai trong đó vậy?
Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên âm thầm sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.
Lý Trung thấy nàng tới, lại ho ra vài ngụm máu, cuống quít run giọng nói:
- Điện hạ, mau... Mau đi vào, bệ hạ gặp... Gặp nguy hiểm...
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe vậy, đang muốn vọt vào, đột nhiên lại dừng bước một chút, nhưng sau đó do dự, giữa hai hàng lông mày đột nhiên dấy lên một ấn ký hỏa diễm đỏ tươi, hồng mang trong tay chợt lóe, xuất hiện một thanh hỏa diễm thương, toàn thân bao bọc hỏa diễm, lướt vào.
Mà ở trong phòng, Lạc Thanh Chu người đầy vết thương đứng ở trước mặt Nam Cung Dương.
Nam Cung Dương rụt vào trong góc, sắc mặt trắng bệch, lạnh run, trong miệng hoảng sợ hét lớn:
- Ngươi không thể giết trẫm! Ngươi không thể giết trẫm! Trẫm là hoàng đế! Trẫm là hoàng đế của Đại Viêm.
Trong tay Lạc Thanh Chu, đột nhiên có thêm một thanh kiếm, lập tức túm lấy tóc hắn, kéo hắn đến bãi thuốc màu đen kia, ấn hắn quỳ ở phía trước, sau đó đặt kiếm lên cổ hắn, bình tĩnh nói:
- Cúi thấp đầu xuống đi, ta nhanh một chút, ngươi cũng nhanh một chút.
Nam Cung Dương run rẩy quỳ gối trong huyết nhục hoà với thuốc sau khi Tần Lãng nổ tung, đột nhiên hoảng sợ khóc lên:
- Lạc Khanh, tha cho trẫm, tha cho trẫm đi... Trẫm còn trẻ, trẫm còn chưa muốn chết... Chỉ cần ngươi tha cho trẫm, trẫm cái gì cũng đồng ý với ngươi, trẫm cái gì cũng có thể cho ngươi... Nhân tiện! ngươi không phải có quan hệ tốt với hoàng tỷ sao? Không phải ngươi rất ngưỡng mộ nàng ta hay sao, rất muốn trung thành với nàng? Trẫm đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi tha cho trẫm, trẫm sẽ gả nàng cho ngươi, để cho nàng tận tâm tận lực hầu hạ ngươi... Ô, Lạc Khanh, trẫm thật sự không muốn chết...
Khuôn mặt Lạc Thanh Chu vẫn không gợn sóng như trước, kiếm trong tay đặt ngang cổ hắn, đang chuẩn bị cắt xuống, đột nhiên hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
Ngự Lâm quân còn lại, đều lạnh run đứng ở ngoài, không dám tiến vào.