- Phụ thân...
-Trở về!
Sắc mặt Tần Văn Chính lập tức trầm xuống, thấy hắn còn không chịu đi, trực tiếp dùng chân đá lên, tức giận nói:
- Không nghe lời vi phụ, ngươi chính là bất hiếu! ngươi là nghịch tử.
- Phụ thân...
- Đi đi! Nghịch tử!! Đi ngay! Chết tiệt. Về cho lão tử.
Tần Văn Chính giận tím mặt, vừa chửi bới, vừa đấm đá.
Tần Xuyên loạng choạng, bị đẩy trở về, nhưng cứ đi được ba bước lại quay đầu, vừa khóc vừa nhìn.
- Trở về.
Tần Văn Chính gầm nhẹ, giận dữ nói:
- Người trong nhà nếu xảy ra chuyện, lão tử làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Sau này ngươi không còn mặt mũi đi tế bái tổ tông Tần gia.
Hắn nhịn không được mà nói tiếp:
- Xuyên nhi, chết không đáng sợ, phụ thân không sợ chết, chỉ sợ Tần gia chặt đứt hương khói. Trách nhiệm của ngươi lớn hơn phụ thân, về sau Tần gia phải dựa vào ngươi, coi như phụ thân cầu ngươi, mau trở về đi.
- Phụ thân...
- Mẹ nó, nhất định phải để lão tử quỳ xuống đúng không.
Tần Văn Chính giận tím mặt, đột nhiên vành mắt đỏ lên, hai đầu gối cong xuống, ‘rầm’ một tiếng, quỳ trên mặt đất, miệng lại tiếp tục mắng to.
Tần Xuyên vừa nhìn vừa sợ, cuống quít chạy đi, vừa gào khóc, hoảng loạn chạy vào trong phòng.
- Nghịch tử! Nhất định phải để lão tử quỳ xuống! Lão tử ở trên trời... Này.
Tần Văn Chính cuống quít đứng lên khỏi mặt đấy, vỗ vỗ tuyết đọng trên đầu gối, ánh mắt nhìn về phía phòng ốc nhà mình, nhìn hồi lâu, trong mắt hắn đột nhiên lộ ra vẻ quyết định, nhẹ giọng nói:
- Như Nguyệt, lão gia phải đi rồi, chăm sóc tốt cho người nhà, chúng ta... Kiếp sau lại làm phu thê...
Nói xong, hắn xoay người, sải bước đi về phía bờ sông.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một âm thanh thanh thúy dễ nghe:
- Lão gia, người muốn đi đâu vậy?
Thân thể Tần Văn Chính cứng đờ, quay đầu nhìn lại.
- A...
Còn chưa đợi hắn thấy rõ người phía sau, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất.
Không lâu sau, tuyết đọng trên mặt đất để lại một vết kéo dài.
Tần Văn Chính cả người xụi lơ, bị xách cổ áo, trực tiếp bị kéo trở về trong phòng, ném ở hành lang tiền viện.
- Phụ thân...
Trong đại sảnh tối đen, Tần nhị ca vẫn khóc trong bi thương như trước.
Sau nhất thời.
Hắn đột nhiên ngừng khóc.
- Không! Ta không thể để phụ thân đi một mình! Ta như vậy mới là tên bất hiếu.
Dứt lời, hắn đột nhiên nước mắt lưng tròng lao ra khỏi cửa, đang muốn lao ra khỏi đình viện thì đột nhiên bước chân cứng đờ, quay đầu, nhìn về phía thân ảnh đang nằm ngủ trên hành lang...???
Vào ngày mùng sáu tháng Giêng, có tuyết.
Trời còn chưa sáng, Đoan Vương gia Nam Cung Khác mang theo đội ngũ đón dâu ra khỏi cung, đi Lăng Tiêu Tông.
Một đường đánh cồng chiêng đánh trống, tấu nhạc rải hoa, thật náo nhiệt.
Dân chúng trong kinh đô ngoại thành, hôm nay đều dậy sớm, tràn ra đường, chuẩn bị quan sát tân lang của trưởng công chúa.
Ngay cả một số cửa hàng, cũng quyết định đóng cửa nghỉ ngơi ngày hôm nay.
Tân khách đến từ khắp nơi, sớm đã tụ tập ở bên ngoài hoàng cung.
Mà lúc này, tại Dao Hoa cung.
Trưởng công chúa Nam Cung Hỏa Nguyệt, vừa rồi từ trong phòng tu luyện đi ra, dưới sự hầu hạ của Nguyệt Vũ, đang tắm rửa.
Trong hồ nước nóng, sương khói mờ mịt, ngọc thể trắng như tuyết kiều mỹ, ở trong cánh hoa màu hồng nhạt, như ẩn như hiện.
Trên giường mềm bên hồ, một chồng hỉ bào đỏ thẫm xếp ngay ngắn, mũ phượng, váy áo vân vân...
Nguyệt Vũ đang ngồi xổm bên cạnh hồ, nghiêm túc giúp nàng xoa tắm mái tóc đen nhánh, vừa nhấc mắt lên, liền có thể nhìn thấy ngọn núi ngọc cao vút nửa che nửa lộ hiện ở giữa những cánh hoa hồng.
Nàng vụng trộm liếc mắt một cái, nhịn không được nhẹ giọng mở miệng nói:
- Sở công tử thật may mắn, lại có thể cưới được điện hạ ngài... Có lẽ hắn mấy ngày nay kích động mấy đêm không thể ngủ được.
Nam Cung Hỏa Nguyệt dựa vào bên hồ, nhắm hai mắt lại, nghe vậy âm trầm nói:
- Lúc trước hắn đã từ chối.
Nguyệt Vũ suy đoán:
- Có lẽ là người trong nhà hắn sợ hãi, sợ Sở công tử sau khi trở thành phò mã sẽ không cần các nàng nữa.
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Tra được người nhà hắn chưa?
Nguyệt Vũ cúi đầu nói:
- Chưa, chỉ biết hắn đột nhiên xuất hiện ở Mạc thành, sau khi Mạc thành thất thủ, hắn lại xuất hiện ở kinh thành. Sau đó dưới sự giới thiệu của Đao Linh, bái nhập Lăng Tiêu Tông. Cẩm Y Vệ cũng từng truy xét rất lâu, nhưng cũng không có manh mối.
Dừng một chút, Nguyệt Vũ lại nhìn nàng một cái, thấp giọng nói:
- Điện hạ, ngài hẳn đã biết một vài chuyện về hắn đúng không?
Nam Cung Hỏa Nguyệt hơi nhíu mày, không khỏi lại nhớ tới những chuyện xấu hổ kia.
Nguyệt Vũ nhìn thoáng qua sắc mặt lạnh như băng của nàng, không dám hỏi thêm.