Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2085: Phong Tiêu Tiêu Hề giang thủy hàn, tráng sĩ vừa đi này... (1)




Lạc Thanh Chu không nói gì, rút ba thanh phi đao từ trong tay nàng, nhẹ nhàng ném vào góc tường.

Vụt!

Ba thanh phi đao đồng thời bay ra, lại đồng thời đâm trúng tấm bia góc tường, toàn bộ chuôi đao, đều đâm thẳng vào hồng tâm.

- Nhớ kêu nàng dạy ngươi đao ý.

Lạc Thanh Chu nói xong, xoa xoa đầu nàng, bước nhanh rời đi.

Châu Nhi ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn.

Cạch!

Đúng lúc này, tấm bia ở góc tường đột nhiên vỡ thành bốn phần, rơi xuống đất.

Mà ba thanh phi đao kia, thì đâm vào vách tường phía sau, trên vách tường vừa rồi có một cái đao ấn đã từng lưu lại, lúc này mũi đao của ba thanh phi đao kia đâm vào toàn bộ, hoàn toàn không kém hơn chút nào.

Châu Nhi đứng ở tiểu viện, ngây ngốc như phỗng.

Lạc Thanh Chu ra cửa, liếc mắt một cái liền thấy dưới tàng cây cách đó không xa có một bóng dáng đơn bạc đang đứng, yên lặng không tiếng động nhìn hắn.

Gió lạnh thổi qua, quần áo khẽ bay lên.

Nàng cầm kiếm, giống như một tượng đá trong đêm tối, đứng ở nơi đó, không chút nhúc nhích.

Có lẽ nàng đã đợi ở đó cả đêm.

- Nha đầu ngốc.

Lạc Thanh Chu nhẹ giọng mắng một câu, quay đầu lại, nói:

- Đi thôi.

Thiếu nữ dưới tàng cây, lập tức đi theo phía sau hắn.

Hai người một trước một sau, giẫm lên tuyết đọng, đi về phía cửa sau.

Bông tuyết lại nổi lên trên bầu trời đêm.

Ngày mùng sáu Tết, lại có tuyết rơi.

Cùng lúc đó, một thân ảnh đang lặng yên không một tiếng động từ tường viện trèo ra ngoài, rất nhanh đã đi tới bên bờ sông.

Khi hắn đang đi tới leo lên chiếc thuyền trên bờ, dưới gốc cây lớn phía sau hắn đột nhiên truyền đến một giọng nói:

- Đi đâu?

Tần Xuyên cứng đờ, xoay người nhìn lại.

Dưới tàng cây lớn, một thân ảnh cao ngất mà uy nghiêm, đang chắp tay đứng ở nơi đó, tựa hồ đã chờ ở nơi đó một hồi lâu.

- Phụ thân... Phụ thân... Ta...

Tần Xuyên lắp bắp, miệng không thể nói.

Tần Văn Chính uy nghiêm nhìn hắn một lát, thở dài một hơi, nói:

- Trở về đi, mẫu thân ngươi một đêm không ngủ, vẫn còn đang khóc. Nếu ngươi thật sự hiếu thuận, vậy trở về ở bên cạnh nàng lâu hơn đi.

Tần Xuyên cúi đầu, chậm rãi nắm chặt nắm tay, đột nhiên ngẩng đầu nói:

- Phụ thân, hài nhi muốn...

- Muốn chết?

Tần Văn Chính lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Ngươi muốn Tần gia tuyệt hậu? Muốn mẫu thân ngươi nửa đời sau này đều lấy nước mắt rửa mặt?

Tần Xuyên đỏ mắt nói:

- Hài nhi...

- Trở về đi.

Giọng nói Tần Văn Chính hoà hoãn lại, hơi cúi đầu, chậm rãi nói:

- Lúc này, đã không còn ai có thể cứu đại ca ngươi nữa, rất có thể, đại ca ngươi đã bị giết rồi.

Nói xong, hắn ngẩng đầu, ánh mắt từ ái nhìn nhi tử của mình nói:

- Xuyên nhi, ngươi đi, cũng chỉ có thể để lại thêm một cái đầu mà thôi. Mẫu thân ngươi, muội muội ngươi, tất cả mọi người trong Tần gia đều cần ngươi. Thiên phú của ngươi không tệ, một mình tu luyện đã có thể thăng cấp đến cảnh giới Đại Võ Sư, sau này có ngươi ở đây, Tần gia chúng ta mới có thể tiếp tục kéo dài. Mẫu thân ngốc nghếch của ngươi luôn thích làm những chuyện ngu ngốc, nhị muội ngươi thân thể luôn yếu ớt, mỗi tháng đều cần uống thuốc,... Hơn nữa còn có nhiều bệnh vặt khác. Mọi người trong gia đình đều cần ngươi bảo vệ. Nếu ngươi xảy ra chuyện, vậy sau này ai sẽ bảo vệ bọn họ? Không nói người triều đình, cho dù là mấy tên thổ phỉ sơn dã, các nàng cũng không đối phó được...

Tần Xuyên khóc nói:

- Phụ thân, nhưng đại ca... Hài nhi ít nhất phải đi, mang thi thể của đại ca về, bằng không, hài nhi cả đời đều sẽ cắn rứt lương tâm.

Tần Văn Chính đi tới trước mặt hắn, vỗ vỗ bả vai hắn, nói:

- Không sao, ngươi về nhà, bảo vệ các nàng. Phụ thân đi là được rồi.

Vừa nghe lời này, Tần Xuyên chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt Tần Văn Chính nhìn về phía kinh thành phía trước, nói:

- Phụ thân quen biết không ít người ở kinh thành, cũng đều có công huân, chỉ đi lấy thi thể về, muốn người đầu bạc đưa người đầu xanh mà thôi, hẳn sẽ không sao đâu. Cho dù có việc, cũng không sao, có ngươi ở nhà, phụ thân và đại ca, đều rất yên tâm.

Tần Xuyên ‘bịch’ một tiếng, quỳ xuống đất, khóc nói:

- Phụ thân! Ngài không cần đi, để hài nhi đi, để hài nhi đi...

Tần Văn Chính từ ái vuốt ve đầu hắn, nói:

- Đừng khóc, đứng lên đi, nam tử hán đại trượng phu, không được khóc, không cần quỳ, đầu đội trời châm đạp đất, không nên khóc lóc như nữ nhân. Nhìn mẫu thân ngươi đi, cả ngày ngoài khóc ra, còn có thể làm cái gì? Sau này Tần gia sẽ dựa vào ngươi, đương nhiên, còn có Thanh Chu. Hai huynh đệ các ngươi phải bảo vệ người trong nhà, nếu không được, vậy rời khỏi Đại Viêm, đi nơi khác sống. Trời đất rộng lớn, chỉ cần người nhà ở đấy, nơi nào cũng có thể trở thành nhà.

- Phụ thân...

Tần Xuyên ôm hai chân hắn, mặt đầy nước mắt.

Tần Văn Chính đỡ hắn dậy, ân cần nói:

- Được rồi, trở về đi, ngoan ngoãn tu luyện, không thể lười biếng.